Hai cậu chủ nhỏ nhà họ Quách gần đây đã có thêm một thú cưng mới làm bạn đồng hành.
Kiều Bích Ngọc chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến phòng cho bé để xem con như thế nào, mỗi lần như thế đều sẽ nhìn thấy cậu con trai Bánh bao nhỏ của mình kéo đuôi mèo.
Thăng bé đang tập đi nên bước chưa vững, thỉnh thoảng còn ngồi lên thân mèo khiến con mèo bị đè không giấy giua nổi “Méo..” Cô cảm thấy chú mèo đen này thật đáng thương.
Mà bên cạnh đó đôi mắt xanh ngọc bích ngây thơ của Bánh bao nhỏ đang cười vô cùng rực rỡ.
Mỗi lần nhìn thấy cô đến thẳng bé đều bập bẹ thành tiếng, phấn khích huơ huơ cánh tay nhỏ mập mạp túm lấy lông của Bá Tước, Kiều Bích Ngọc bước qua, tất nhiên không phải đến đế giải cứu con mèo rồi.
Cô lấy tay tự chỉ mình, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói với con: “Con trai, có phải con cũng nên gọi mẹ một tiếng mom-my không nào?” “Mom-my” Cô kiên nhẫn dạy con hàng chục lần.
Bánh bao nhỏ giờ đang mặc tã, lộ ra hai chân mũm mĩm trằng trẻo mềm mại. Thắng bé ngồi trên sàn gỗ, đôi mắt to long lanh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần tủm tỉm cười.
Bánh bao nhỏ tiếp tục nhìn cô mà không chịu học nói, tay phải mập mạp nằm chặt cái đuôi của Bá Tước.
Con mèo đen ban đầu ngồi rất ngay ngắn, tư thế cực kì thần bí cao sang nhưng lúc này lại bị nắm lấy đuôi, nó ngồi trên sàn mà tai hơi hơi rũ xuống trông có vẻ ủ ê.
“Meo” Nó khẽ kêu một tiếng cầu cứu.
Cô dùng ánh mắt ghen tị và chán ghét nhìn mèo đen Bá Tước: ”…Từ sau chơi với con trai tao thì ngày nào mày cũng không được quên tắm nghe chưa” “Meo” Bá Tước quay đầu nhìn lại cô bằng đôi mắt hung dữ.
“Mày nói gì cũng đều không phải tự nguyện” “Mày dạy hư con trai tao rồi, tao còn không thèm tính toán với mày” Cô bực bội nhìn nó: “Bây giờ con trai tao học tiếng mèo kêu, đến mẹ ruột là tao cũng không nhận nữa rồi kìal”
Mấy người giúp việc nữ ở đó cảm thấy thần kỳ: mỗi khi nhìn thấy cảnh này, như thể cô chủ của bọn họ có thể nói chuyện với con mèo vậy.
“Cô chủ” Một cô giúp việc từ ngoài cửa vội vã đi vào muốn thông báo cho cô chuyện gì đó.
Cô không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Không cần quan tâm nó, nó biết bơi nên cứ trực tiếp ném nó xuống nước là được” Cũng không biết chủ cũ của con mèo này là ai mà lại dạy được nó bơi.
“Meo meo meo!” Bánh bao nhỏ cười tít cả mắt ríu rít góp vui với mẹ, tay nhỏ mập mạp túm lấy tai Bá Tước, con mèo quay trái quay phải cũng khó tránh khỏi cậu bé. Kiều Bích Ngọc cũng thấy lạ, con mèo đen này hình như chẳng giận dỗi gì thăng bé cả.
“Cô chủ, bên ngoài báo có người muốn tìm Cô vừa quay đầu lại định hỏi rõ người đó là ai thì nhìn thấy cậu anh vốn đang ngủ trên giường đã dậy từ lúc nào. Cậu chật vật đứng thẳng người, đôi mắt đen sáng ngời nhìn chảm chăm cô.
Cậu anh có vẻ không hứng thú gì với con mèo, cũng không thèm nhìn cậu em đang ôm chặt con mèo đen trong lòng kia.
Cái miệng nhỏ xinh xắn của cục cưng mấp máy phát ra vài âm thanh mơ hồ: “Mom, mommy/” Trong giây lát cô còn tưởng mình vừa nghe nhầm.
Bánh bao lớn mới một tuổi chân đứng chưa vững, lát sau liền ngã lăn ra giường, người lộn hẳn một vòng nhưng cậu không khóc, đôi tay nhỏ mập mạp quơ loạn rồi lại bò dậy một lần nữa Đầu óc Kiều Bích Ngọc chấn động, cô vội vàng chạy tới, tình mầu tử mãnh liệt trào dâng giang rộng vòng tay ôm lấy con trai.
Trong vòng tay mềm mại của cô cậu bé cảm thấy vô cùng thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm áp vào vai cô, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy phát âm không rõ ràng: “Mom-, mommy””
Tiếng của em bé ngọt ngào như đang làm nũng vậy.
Khiến cả người cô ngây ngất phiêu diêu Cô cười tươi như hoa, nhẹ xoa đầu cậu bé: “Ngoan” Bánh bao nhỏ đang chơi với mèo trên sàn, đột nhiên cũng không dùng lực túm mèo nữa, đôi mắt to xanh biếc chăm chăm nhìn cậu anh trông có vẻ hơi sững sờ.
Kiều Bích Ngọc nhìn con mèo đen một lần.
nữa, đôi mắt của Bá Tước đã hiền hòa hơn nhiều.
Có lẽ đây là một con mèo may mẫn chứ không xấu như cô nghĩ.
Bởi vì sau khi nó đến, hai đứa nhỏ nhà cô cũng đã bắt đầu sẵn sàng nói chuyện rồi Cô quay ngoắt lại nghiêm mặt nhìn người giúp việc trong phòng, giọng nói có vài phần thể hiện quyền uy: “Đến Nguyên Hải báo cho ông đi” Người giúp việc và bảo mẫu nở nụ cười gượng gạo.
Sáng hôm đó vốn dĩ tâm tình ông cụ Quách cũng rất tốt, thế nhưng mà vì gặp một cú sốc lớn nên lại trở nên phiên muộn Quản gia chỉ có thế đứng bên cạnh an ủi: “Tôi nghe nói trẻ con mà sống cùng động vật từ nhỏ đến khi trưởng thành sẽ có tính cách thẳng thắn, có trách nhiệm và khả năng miễn dịch cũng tốt hơn: “Nó là một con mèo hoang không rõ nguồn gốc”
Ông cụ Quách mặt mũi tối săm, sống chết không thừa nhận là mình đang ghen tị “Hơn nữa, Ngọc Bích suốt ngày lẻn vào dạy bọn nhỏ gọi nó đúng không, hừ, không hiểu người bên đấy làm việc kiểu gì nữa!”
Đã bảo rõ chúng nó rồi, phải dạy trẻ con học cách gọi ông cố, ông nội trước, dù chỉ là một tiếng ông mơ hồ thôi cũng hạnh phúc lảm rồi.
Tính lừa bọn nhỏ như thế rồi mà kết quả vẫn bị chúng nó nẵng tay trên “Cậu anh được di truyền cái gen thích bám dính Bích Ngọc không có tiền đồ ấy từ thằng Cao Minh… ây, chắt yêu quý của ta lớn lên nhất định sẽ rất phi thường” Ông cụ Quách lẩm bẩm một mình, mặt nhăn hết cả vào một chỗ.
Quản gia chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh mà phì cười: “Ông chủ, nghe bảo mẫu nói cậu chủ nhỏ cực kỳ thích chơi với con mèo đen đó, nó đến nhà họ Quách chúng ta chưa được một tháng, ấy thế mà hai đứa trẻ đều bắt đầu học nói rồi. Chắc chắn mấy ngày nữa chúng sẽ học được cách gọi ông ngay thôi”
“Thế bảo người mang con mèo đấy đi chích ngừa với xét nghiệm các thứ đi để sau này nó chơi với cháu chúng ta.” Khó lắm mới có dịp ông cụ có cùng ý kiến với Kiều Bích Ngọc, với cả con mèo đen cũng không nhất thiết là xấu, có lúc nó cũng mang đến may mắn bất ngờ đấy chứ.
Quản gia đột nhiên nghĩ ra một chuyện, sắc mặt có hơi khó xử: “Mấy hôm trước cậu Cao Minh có dặn dò là nếu có người làm nào thấy con mèo đen này thì bắt nó lại! Thật ra thì bọn họ cũng nghe và làm theo yêu cầu, nhưng mà con mèo đấy rất khó bắt, mấy lần bao nhiêu người làm cùng hợp tác mà toàn để nó chạy mất.
“Cái thăng nghiệp chướng đấy đòi bắt mèo làm gì? Quản gia lắc đầu: “Cậu Minh không nói rõ nguyên nhân, chỉ dặn là thấy thì bắt thôi ạ” Cậu chủ nhà bọn họ lúc đó chắc cũng đoán là con mèo này không dễ túm nên yêu cầu không gay gắt lắm.
“Rốt cuộc con mèo này là ai nuôi?” Ông cụ Quách rất uyên bác, vừa nhìn một cái đã biết lai lịch con mèo đen Bá Tước này không đơn giản. Trông bộ lông và thần thái thì có vẻ như chủ nhân trước đây của nó cũng rất tôn quý.
Mà ngay cả thẳng cháu bất hiếu trước giờ lạnh lùng nhà ông cũng để ý đến con mèo này.
Quản gia do dự một lúc, bình thường mấy chuyện liên quan đến cậu chủ Cao Minh bọn họ sẽ ngậm miệng không bàn, người hầu phục vụ ở các khu cũng rất biết điều mà không dám nói càn, nhưng ông là người có thâm niên nên chuyện phiếm ông biết nhiều nhất “Hình như cậu Cao Minh rất để ý đến chủ cũ của con mèo này..”
“Người ở bên phía Uyến Như báo lại, cậu Minh đã gọi điện thoại cho Đường Tuấn Nghĩa để hỏi về những chuyện liên quan đến con mèo” Người quản gia già rất trung thành với ông cụ Quách, biết gì liền nói đó.
Ông cụ Quách tò mò nhướng mày: “Mèo của Đường Tuấn Nghĩa à?” Quản gia lắc đầu cười: “Nghe nói lúc đó Đường Tuấn Nghĩa dứt khoát phủ nhận đó không phải mèo của cậu ta”