Thời gian trôi qua rất chậm, kim giây trên đồng hồ chuyển động từng nhịp đều đặn.
Mọi người đợi từ bảy giờ sáng đến 1 giờ chiều, thật sự là khoảng thời gian căng thẳng, bên ngoài gió tuyết lại thổi, nhiệt độ giảm xuống thấp hơn.
Bốn con thiên nga băng được chạm khắc tỉ mỉ ngay tại cửa ra vào của khách sạn, hiện giờ đã hư hại nặng do bị bảng quảng cáo rơi vào đêm qua, nhân viên hậu cần đang di chuyển
chúng đi.
Kiều Bích Ngọc nhìn nhiệt kế trên cột đá ngoài của kính, nhiệt độ bây giờ là âm 12 độ.
Cô nhìn chằm chằm vào đám công nhân bên ngoài, một nam nhân viên cường tráng tay phải cầm búa, xoay người đập cái nhiệt kế trên cột đá.
Làm như đó làm một tai nạn, họ tiếp tục đập.
“Mặc dù khách sạn có lò sưởi, nhưng hình như mình đang bị ảo giác, cảm thấy càng lúc càng lạnh, nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu?”
Châu Mỹ Duy co người lại vì lạnh, đưa cho cô một chiếc khăn quàng cổ dày.
“Bân ngoài là âm 12 độ.”
Kiều Bích Ngọc thản nhiên đeo khăn quàng cổ, điềm nhiên nói với cô.
Khi Châu Mỹ Duy nghe đến nhiệt độ, cô kinh ngạc một hồi, “Không phải chứ?“ Cô vô thức nhìn ra vách kính, nhớ đến cột đá điêu khắc bên ngoài có lắp nhiệt kế.
Nhiệt kế đã bị hỏng.
Đôi mắt của Kiểu Bích Ngọc trong veo và giọng nói đều đều, “Nhân viên khách sạn có thể không muốn mọi người hoang mang, nên họ cố tình phá nhiệt kế.”
Tất cả cửa ra vào của khách sạn đều bị khóa chặt, lối ra của sảnh đều được canh gác, không cho khách hàng tùy ý ra vào.
Mọi người dường như đã chuẩn bị sẵn sàng tỉnh thần rời đi, hành lý đã thu dọn. Sảnh càng lúc càng đông, chật cứng ở khu vực check out.
Có khoảng hơn 200 khách hàng và nhân
viên, họ nói nhiều ngôn ngữ của quốc gia khác nhau, qua âm điệu và sắc thái có thể nội dung là về việc mất tín hiệu, không liên lạc được với bên ngoài và tâm trạng hoang mang, lo lắng.
“Đến nhà hàng ăn trưa thôi.”
Kiều Bích Ngọc khó khăn đi qua đám người mà đi về phía nhà hàng ở khách sạn. Châu Mỹ Duy vội vàng theo sau cô, “Bích Ngọc, cậu nghĩ tám người lên xe đã xuống núi an toàn chưa? Nếu chúng ta may mắn như họ, biết đâu không phải rơi vào cảnh chen chúc thế này. Không khí căng thẳng quá, mình không có tâm trạng gì cả. Mình từng rất vui khi đi du lịch, nhưng bây giờ mình cảm thấy như người tị nạn đang chờ được về nhà, mình không thiết ăn gì cả.
“Nếu cậu không ăn no, tí nữa không có sức chạy đâu.”
Châu Mỹ Duy căng thẳng khi nghe câu này, “Ý cậu là sao? Không phải quản lý khách sạn bảo chúng ta chỉ cần đợi đến 2 giờ chiều là sẽ có xe đến đón sao?”
“Kiểu gì chẳng phải chịu vất vả.”
Kiều Bích Ngọc vỗ vai cô, “Cậu còn phải chăm sóc cho Thanh Tùng, cậu như vậy, sẽ bị đứa nhỏ chê cười đấy.
Châu Mỹ Duy rụt rè, “Mình biết mình không ra dáng mẹ kế, Thanh Tùng chưa bao giờ nể mình, có lẽ mình thực sự vô dụng. Nhưng người bình thường trong tình huống này, thật sự rất khó để bình tĩnh.”
Hai người bọn họ trêu chọc nhau, đột nhiên họ trở nên im lặng, và nhận thấy Hà Thủy Tiên đang kéo va li, giao tiếp với nhân viên khách sạn bằng một thái độ cáu kỉnh.
“Ý anh là sao? Tôi đã bảo là 2 giờ chiều. Bây giờ lại bảo tôi đợi đến tối.” Hà Thủy Tiên trông rất tức giận.
Vì quá giận nên Hà Thủy Tiên nói tiếng Việt Nam, Kiều Ngọc Bích và Châu Mỹ Duy đều lập tức phản ứng.
… Xe tăng cường bị hoãn đến đêm.
Châu Mỹ Duy đau lòng rủa thầm, “Chuyện này là sao? Cái khách sạn này không đáng tin gì cả”
Nhân viên khách sạn cúi đầu xin lỗi để xoa dịu cho Hà Thủy Tiên, “Cô Hà, tôi thực sự xin
lôi.”
“Anh có biết tôi đã lãng phí bao nhiêu thời gian không? Tôi còn nhiều việc phải làm. Với cả thái độ phục vụ của khách sạn các người như
vậy, làm sao có thể hợp tác được?” Hà Thủy Tiên tỏ vẻ khó chịu.
Người phụ trách Anta đi tới, có lẽ vì Hà Thủy Tiên có quan hệ tốt với Anta nên cô được thông báo chuyện này sớm hơn.
Anta bí mật vẫy tay với cô, “Cô Hà, cô hãy đến văn phòng của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô…”
Họ đứng ở lối dẫn đến sảnh của nhà hàng, nói với nhau bằng tiếng Việt, những vị khách nước ngoài đi tới lui, đều không hiểu hoặc không chú ý đến.
Châu Mỹ Duy cảm thấy có gì đó không đúng, cô cầm tay Kiều Bích Ngọc, “Chẳng lẽ sắp
có tai họa gì sao?”
Kiều Bích Ngọc liếc nhìn Hà Thủy Thiên, tạm thời bỏ qua, rồi kéo Châu Mỹ Duy đến nhà hàng gặp Lục Khánh Nam và những người khác.
Trong khi ăn trưa, họ mới nói về việc đã gặp Hà Thủy Tiên.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, Anta nhất định sẽ thông báo trước cho Hà Thủy Tiên. Dù sao thì tập đoàn IP&G hiện là đối tác lớn nhất của họ. Gần đây có một dự án ở Châu Âu có sự cạnh tranh rất gay gắt. Anta muốn thể hiện nên sẽ
không dám xúc phạm Hà Thủy Tiên.”
Bùi Hưng Nam tự giễu: “Buổi sáng, tôi tới văn phòng tìm anh ta, thì bị đuổi đi. Xem ra anh ta chỉ muốn giữ thể hiện với IP&G”
Sau khi nghe vậy, Lục Khánh Nam lẫn Châu Mỹ Duy lập tức nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, ánh mắt rực lửa, “Chúng ta cần phải đi tạo mối quan hệ…”
Kiều Bích Ngọc phớt lờ ánh mắt của họ.