“Quách Cao Minh, cậu có tư cách gì mà giam giữ tôi?”
Đây là một căn phòng lớn khoảng tầm 30 mét vuông, không có cửa sổ cũng không có ban công, là một không gian khép kín, chính giữa phòng được ngăn cách bởi một tấm kính thủy tỉnh dày, bên trong tấm kính chống đạn với mật độ cao. Diệp Vân giống như một con thú dữ, tức giận không đập lên tấm kính thủy tinh, cô ta lớn
tiếng mắng to. “Cô Diệp, tốt nhất cô nên phối hợp”
Phía bên phải của tâm kính thủy tỉnh có một cánh cửa được làm bằng hợp kim điện tử, người đàn ông canh giữ trầm giọng, ngữ khí mang theo tia cảnh cáo mà nói.
“Mẹ nó chứ, lập tức thả tôi ra.”
Cả người Diệp Vân rất cáu kỉnh, hai chân cô
ta dùng sức vừa đá vừa đánh lên tấm kính thủy, tạo ra tiếng động ầm ầm.
Cả không gian ở đây giống như là bị thiếu dưỡng khí, đầu óc con người sẽ trở nên rất nặng nề, không thể suy nghĩ một cách lý trí. Ngọn đèn ở bốn phía đều thắp lên ánh sáng màu đỏ, loại sắc thái đỏ sậm này khiến cho lòng người ta trở nên lo lắng không yên, quần áo tóc tai của Diệp Vân hỗn độn, ánh mắt oán hận.
Cô ta cố gắng hết sức gào to, hai tay nắm lại thành nắm đấm đập phát tiết: “Quách Cao Minh, cậu muốn chơi trò bịp bợm gì chứ, cẩn thận tôi giết chết Kiều Bích Ngọc của cậu.”
“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, các người có tư cách gì mà giam giữ tôi? Thả tôi ra.”
“Cô muốn tôi dùng lý do gì để giam giữ cô?”
Quách Cao Minh ngồi đối diện với tấm kính thủy tỉnh này, trên mặt anh mang theo nét giận
dữ, cuối cùng cũng lên tiếng.
Ánh mắt Diệp Vân gắt gao trừng anh, cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tên nham hiểm nhà cậu sẽ không được chết tử tế đâu.”
“Quách Cao Minh, cậu đừng cho rằng cậu có thể một tay che trời, rồi cũng sẽ có người có
thể trừng trị được cậu thôi.
Anh cũng không có chút cảm xúc gì đối với một tiếng mắng chửi tức giận kia của cô ta, chỉ là rất không kiên nhẫn với cô ta.
“Kiều Văn Vũ tỉnh rồi.“ Quách Cao Minh ném ra một câu.
Một câu, đột nhiên vẻ mặt của Diệp Vân đang tựa như điên cuồng lại trở nên khiếp sợ,
sau đó cô ta trở nên im lặng. “Quách Cao Minh, cậu muốn biết cái gì?”
Diệp Vân giống như là thỏa hiệp, cô ta điều chỉnh cảm xúc một chút, cánh môi có chút run rẩy hỏi anh.
Sau đó, không đợi cho Quách Cao Minh mở miệng, Diệp Vân nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh thì phá lên cười giống như điên dại, trong tiếng cười lại lộ ra vẻ châm biếm: “Cậu chủ nhà họ Quách cậu thì có cái gì mà không biết chứ. Cậu bắt tôi đến đây để truy hỏi, hóa ra vẫn còn có chuyện mà cậu không biết, hóa ra trên thế giới này lại còn có chuyện mà Quách Cao Minh cậu không thể khống chế được. Ha ha ha.”
Quách Cao Minh nghe thấy tiếng cười của cô ta, sắc mặt của anh càng thêm tối tăm khó Coi.
“Chuyện của Kiều Bích Ngọc, có phải do cô làm không?” Anh trực tiếp hỏi, cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Diệp Vân nhìn anh, tiếng cười lảnh lót dừng lại.
Cô ta lùi về phía sau hai bước, đứng đó sửa sang lại quần áo trên người mình, gảy gảy tóc một chút, hơi ngẩng cằm lên, mang theo vẻ kiêu ngạo của riêng mình: “Hóa ra lại là vì Kiều Bích Ngọc.”
Giọng điệu đều mang ý đùa cợt.
Cô ta nhìn anh, nheo ánh mắt lại, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào sự biến đổi vẻ mặt rất nhỏ nào đó của người đàn ông này. Diệp Vân biết, mỗi lần cô ta nhắc đến cái tên ‘Kiều Bích Ngọc’ này, giống như là có ma lực thần kỳ gì đó, ánh mắt của người đàn ông này đều sẽ theo thói quen mà
nheo lại một chút.
“Quách Cao Minh, vì sao cậu tiếp cận cô ta?”
Diệp Vân khôi phục vẻ bình tĩnh như bình thường, giọng điệu rất tự nhiên hỏi anh, nhân tiện dùng tay chải chải tóc dài một chút, chuẩn
bị nói chuyện cùng với anh xong thì rời khỏi đây.
Quách Cao Minh mím môi, con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia khác thường, anh lạnh lùng lên tiếng đáp lại: “Những chuyện xảy ra trong lúc cô ấy mang thai có phải do cô làm không?”
Diệp Vân cũng là một người cực kỳ kiêu ngạo, cô ta không muốn trả lời vấn đề của anh, đột nhiên cô ta chú ý tới trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông này cất giấu một tia bối rối, điều này khiến cho cô ta cảm thấy rất thú vị, cũng rất buồn cười.
Loại người máu lạnh tuyệt tình như Quách
Cao Minh này mà cũng luống cuống.
“Quách Cao Minh, hẳn là cậu đã sớm biết người mẹ ruột đê tiện của Kiều Bích Ngọc chính là người thứ ba đã phá hủy gia đình của cậu năm đó. Cha cậu vì con hồ ly tỉnh Cung Nhã Trang kia mà thiếu chút nữa đòi ly hôn, mẹ cậu Giang Mỹ Linh đã đổ hết oán khí lên người cậu, nói trắng ra là, những ký ức đen tối thời thơ ấu này của cậu đều là do Cung Nhã Trang làm hại.”
Diệp Vân mang theo vài phần đánh giá nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở đối diện kia.
Người đàn ông như Quách Cao Minh, hoàn mỹ đến không thể soi mói được, đáng tiếc thủ
đoạn rất tàn độc, cất giấu quá sâu, tựa như là Sát Tinh, sát khí quá nặng, không thích hợp để sống.
Hôm nay cô ta sẽ nhìn xem rốt cục người đàn ông này giấu sâu bao nhiêu, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười chế giễu.
“Đúng rồi, tôi còn nghe nói Giang Mỹ Linh đã tức điên mà ra ngoài tìm một tên đàn ông khác, còn cùng với tên đàn ông đó kết hợp lại bắt cóc cậu. Đáng thương cho cậu khi đó chỉ mới có năm tuổi đã bị xích sắt trói chặt lại như chó vậy. Chỉ có điều một đứa nhỏ năm tuổi hẳn là cũng nhớ rõ chuyện xảy ra lúc ấy nhỉ?”
Con ngươi âm u lạnh lẽo của Quách Cao Minh hung ác nhìn thẳng vào cô ta, anh khẽ nhếch môi giống như chuẩn bị lên án, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, gân xanh lộ ra.
Anh hít sâu một hơi, cắn răng, đè nỗi tức
giận xuống.
Nhà họ Quách, không có ai dám nhắc tới vụ án bắt cóc này.
Đây là vụ bê bôi của nhà họ Quách, mùa đông năm ấy tuyết rơi rất lớn. Lúc tuyết tan thì thời tiết cực kỳ lạnh, anh không ngừng chạy
trốn, nhưng cho dù là dùng hết toàn bộ sức lực
thì bước chân của một đứa nhỏ năm tuổi cũng vẫn rất nhỏ. Phía sau có tiếng đuổi theo nặng nề, anh không nhớ rõ lúc ấy mình có loại cảm xúc sợ hãi này hay không, bởi vì rất lạnh, lạnh đến mức mà các vết thương trên người đều ngứa ngay đau nhức, xung quanh miệng vết thương lộ ra thịt tái sưng vù, tất cả đại não đều bị lạnh đến chết lặng.
Cuối cùng anh rất may mắn thoát khỏi bọn bắt cóc, lúc được người của nhà họ Quách phát hiện ra thì quần áo trên người anh đã rách nát dính đầy máu từ sớm rồi, viêm phổi cấp, thiếu chút nữa đã chết.
Tất cả mọi người không dám tùy tiện nhắc tới, cảm thấy không may, lúc ấy ông nội của anh đã cảm thấy vụ bắt cóc này không tầm thường, cuối cùng cũng tìm được bọn bắt cóc này nhưng bọn chúng lại chết không đối chứng.
Hơn nữa cho tới bây giờ, ông nội của anh còn không biết chủ mưu của vụ bắt cóc anh năm đó thật ra chính là mẹ ruột của anh.
Anh cũng không đề cập đến chuyện này, thời gian rất nhanh đã làm phai nhạt hết thảy, cuối cùng thì cha và mẹ của anh cũng hòa hợp lại, mẹ vẫn là phu nhân của nhà họ Quách đoan
trang cao quý như trước.
Mà bắt đầu từ khi đó, anh cực kỳ chán ghét phụ nữ.
“Chuyện cô biết đúng thật là không ít nhỉ.”
Quách Cao Minh không tức giận, chỉ là thản nhiên như thường mà trả lời cô một câu.
Trong lòng Diệp Vân rất sợ hãi, lại không cam lòng, cô ta cho rằng nếu nhắc đến vết sẹo của anh, Quách Cao Minh sẽ bị chọc tức, thế mà anh lại bình thản như vậy.
“Quách Cao Minh, ngay từ đầu cậu tiếp cận Kiều Bích Ngọc là vì muốn trả thù cô ta đúng không?”
Diệp Vân cứ muốn chọc giận anh, cô ta nói ra cái tên mà anh để ý tới nhất, âm thanh trầm trọng: “Mẹ của cô ta đê tiện như vậy, náo loạn nhà họ Quách các người đến gà chó không yên. Cậu không tìm ra Cung Nhã Trang nên mới tìm Kiều Bích Ngọc trút giận, chắc chắn cậu rất chán ghét cô ta.”
Anh ngồi ở đó, trong ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa, lại không nói chuyện.
Diệp Vân đối mặt với vẻ bình tĩnh của anh như vậy, như là cực kỳ tức giận. Cô ta bổ nhào
lên phía trước, hai tay vỗ mạnh lên trên tấm kính thủy tỉnh ngăn cách này, vẻ mặt xinh đẹp có một tia dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Quách Cao Minh cậu hẳn là rất hận cô ta, cực kỳ chán ghét cô ta mới đúng.”
“Quách Cao Minh, cậu nên hận cô ta, nên hận cô ta.”
“Rầm”
Nắm tay đập mạnh một quyền lên trên tấm kính thủy tỉnh, lực đạo thân thủ của Diệp Vân có thể so sánh được với tuyển thủ vật lộn chuyên nghiệp, trên tấm kính thủy tỉnh dày và trong suốt
xuất hiện một vết nứt thẳng.
Nắm tay trái của cô ta lập tức sưng vù lên, anh mắt Diệp Vân tức giận mờ mịt nhìn về phía Quách Cao Minh ở đối diện, anh vẫn không một
chút động đậy như cũ.
“Vì sao cậu… Vì sao cậu lại muốn yêu người phụ nữ như Kiều Bích Ngọc vậy chứ?”
Giọng nói của Diệp Vân dần dần thấp xuống, giọng điệu rất không muốn chấp nhận, suy nghĩ lại cảm thấy cực kỳ buồn cười. Hóa ra bọn họ đều là kẻ thất bại trong tình yêu.
“Quách Cao Minh, cậu có biết hay không,
cậu thật sự rất giống với cha cậu năm đó. Ông ta
đã bị người phụ nữ Cung Nhã Trang kia mê hoặc đến mất đi lý trí, kết quả cuối cùng, Quách Thanh Thừa chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp đáng thương mà thôi. Cung Nhã Trang bỏ chạy với một tên đàn ông ưu tú rồi, con gái nhà họ Cung đều không hiểu tình yêu là gì. Rõ ràng cậu biết rõ, cô ta không hiểu cậu, cậu có bao nhiêu kiên nhẫn để có thể tiêu hao trên người của cô Kiều chứ?”
“Tôi có cả đời.”
Gương mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng,
anh đứng dậy, nhìn cô ta, môi mỏng nói thầm vài từ.