Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 106: Chương 106: Năm đó tôi thật sự rất thích cậu




Khu nghỉ dưỡng Hương Uyển được xem như là một câu lạc bộ giải trí cao cấp của thành phố Bắc An, nơi này có suối nước nóng, dịch vụ mát xa, phố ẩm thực, hải sản, còn có cả phòng bao rộng rãi thích hợp tụ hội vui chơi.

Châu Mỹ Duy giống như chịu kích thích gì đó, cô ấy cầm ly rượu cocktail trên mặt bàn, một hơi cạn sạch.

Kiểu Bích Ngọc ngồi ở đối diện cô ấy, có chút lo lắng cho tửu lượng gà mờ này của cô ấy, cô muốn đứng dậy đi đến chỗ Châu Mỹ Duy, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại có phần không nói lý, ôm lấy eo cô.

“Quy củ một chút.“ Quách Cao Minh trầm thấp nhắc nhở cô.

Cô muốn giải thích: “Không được, loại rượu cocktail này sau đó sẽ rất nặng, lát nữa Châu Mỹ Duy say…”

“Ngồi xuống.”

Chẳng biết Quách Cao Minh đang tức giận chuyện gì, gương mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối sầm lại, cô biết ngay mà, ở cùng một chỗ với anh, chắc chắn không có nhân quyền.

“Trợ giảng Mark, tôi nghe nói anh dạy ở trường học của chúng tôi nửa năm thì rời đi, lần này chúng ta thật đúng là có duyên phận, không biết bây giờ anh nhận chức ở trường học nào.”

Một người đàn ông mặc âu phục đi đến, gương mặt anh ta tràn đầy tự tin, phấn chấn, rõ ràng là trên công việc lẫn vào như cá gặp nước.

Đáng tiếc Quách Cao Minh ngồi trên ghế sofa chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua anh ta, rất rõ ràng là không muốn để ý đến anh ta.

Đối phương bị đối xử lạnh nhạt như thế, trong nháy mắt, vẻ mặt của anh ta trở nên lúng túng, đưa cho Quách Cao Minh một ly rượu vang đỏ, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo phần đắc ý: “Rượu này là do một người bạn của tôi từ nước Pháp mang về.”

Quách Cao Minh nhận lấy, anh không uống, cũng chẳng nói nhiều hơn một câu.

Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy ly rượu vang đỏ này, bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên, trên thực tế cô chính là một người yêu rượu.

Kiểu Bích Ngọc đâu chỉ là người yêu rượu, nói một cách đơn giản, cô chính là ma ham rượu, Quách Cao Minh đang muốn lên tiếng uy hiếp cô, nhưng mà người đàn ông trước mắt này lại lập tức hăng hái đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, mỉm cười nói chuyện với nhau.

“Kiều Bích Ngọc, nhiều năm như vậy không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp.”

“Cô ấy đang mang thai, không được uống rượu.”

Quách Cao Minh đột nhiên ngắt lời anh ta.

Người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ lộ ra ngạc nhiên.

Ánh mắt của anh ta lằng lặng nhìn về phía bụng của Kiều Bích Ngọc, đại khái là do cô tương đối mảnh mai, cho nên mang thai ba, bốn tháng, bụng không quá rõ ràng, nếu như cẩn thận nhìn, đúng là có xíu nhô lên.

Tuy giọng nói của Quách Cao Minh không lớn, nhưng ánh mắt của những người xung quanh vẫn luôn dừng ở phía anh, một câu “mang thai”

kia đã trực tiếp đả kích trái tim của mấy cô gái ở đây, ánh mắt bọn họ hung dữ nhìn về phía Kiểu Bích Ngọc.

Bọn họ có quan hệ như thế nào? Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khó xử, cầm cốc nước trái cây trên bàn lên uống một ngụm, lẩm bẩm: “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.

Là quan hệ hợp pháp.

Một câu đủ khiến cho trái tim của những cô nàng đã từng điên cuồng mê luyến vị trợ giảng của mình như chết đi, nam thần lại bị hoa khôi của trường lúc trước cướp mất.

“Uống rượu thôi, rượu này cũng được đấy, là do chủ nhiệm cố ý mang đến.“ Tâm trạng của những người đàn ông ở đây cũng rất phức tạp, rất muốn không say không về.

Ngay lập tức, vốn dĩ bầu không khí có phần câu nệ, bởi vì đụng đến rượu mà trở nên hò hét ầm ƒ, trái lại khiến cho mọi người tự nhiên hơn nhiều, vừa nói vừa cười nhớ lại chuyện lúc trước.

Đột nhiên có một người đàn ông mập mạp uống đến say khướt, đứng trên ghế.

“Kiều Bích Ngọc, tôi là Cao Hiểu Long, tôi rất thích cậu.”

Anh ta hô to một tiếng với cô.

“Trước kia cậu nói, cậu thích người đàn ông có dáng người mập.

mạp, như thế mới có cảm giác an toàn, cậu còn nói, người yêu lý tưởng của cậu là đầu bếp, hiện tại tôi đã là đầu bếp của khách sạn cao cấp.”

Một người đàn ông ở bên cạnh vội vàng kéo anh ta xuống, người này đã 80% là say khướt: “Hiểu Long, cậu nhanh xuống đây, thật mất mặt.”

“Trần Tùng, cậu tránh ra đi, tên khốn nhà cậu, năm đó tôi muốn đi thổ lộ với cô ấy, cậu sống chết không cho tôi đi, bây giờ cũng thế.“ Người tên Cao Hiểu Long này, ngũ quan dúm dó một chỗ, gào lên với người bạn học ở bên cạnh.

“Hừ, đừng cho là tôi không biết, xế chiều hôm đó, cậu đi trước tôi một bước, tới tìm Kiều Bích Ngọc, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy ném cậu qua vai, ném cậu vào trong hồ nước.”

Lần này người đàn ông thuyết phục tỏ vẻ lúng túng, năm đó ở trường học, Kiều Bích Ngọc rất nổi tiếng, không chỉ vì thành tích và vẻ ngoài của cô xuất chúng, nhất là bản lĩnh Karate của cô, đối với nam sinh đến dây dưa, cô tuyệt đối không nương tay.

“Kiểu Bích Ngọc, tôi rất thích cậu, tôi chính là nam sinh gầy tong teo ngồi ở sau cậu lúc trước.”

Người bạn học mập mạp Cao Hiểu Long này uống hơi nhiều, sau khi gào to, anh ta kích động đến mức thiếu chút nữa đã khóc.

Những năm này, trong lòng anh ta vẫn luôn có khúc mắc, năm đó anh ta quá tự ti, nhát gan, mặc dù biết Kiều Bích Ngọc không có khả năng nhận lời mình, nhưng bây giờ, dường như anh ta đã được thỏa mãn tâm nguyện.

“Người theo đuổi cô đúng là nhiều.“ Giọng nói của Quách Cao Minh trầm thấp, cắn răng nghiến lợi nói một câu ý tứ sâu xa.

Kiểu Bích Ngọc nghiêng đầu, không dám nhìn anh, cô mất tự nhiên nói một câu: “Tôi đâu trêu chọc bọn họ.”

Là chính bọn họ có khuynh hướng thích chịu ngược.

Lần này tham dự buổi liên hoan có tổng cộng hơn tám mươi người, bọn họ bao căn phòng rộng nhất trong khu nghỉ dưỡng, phía trước của ban công bên trái còn có đình nghỉ mát, bên cạnh còn có một suối nước nóng ngoài trời cỡ lớn, dòng nước chảy róc rách, ban đêm nghe êm tai lại yên bình.

Bạn học cũ đã bảy, tám năm không gặp.

Tuy không có tình cảm sâu sắc gì, nhưng lúc gặp mặt lại nhau, mọi người nhớ đến chuyện trong quá khứ, nhớ về quãng thời gian vô tư cùng nhau phấn đấu học tập kia, trong lòng đều rất thổn thức.

“Trợ giảng Mark, trước kia tôi luôn là người đầu tiên đến lớp nghe anh giảng bài.”

Có một cô gái với dáng dấp xinh đẹp đi đến, gò má của cô ta có phần đỏ ửng, nâng ly rượu lên với Quách Cao Minh, nụ cười mang theo ngượng ngùng: “Trước kia toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá của chúng tôi đều rất ái mộ anh, vẫn luôn âm thầm tìm hiểu chuyện riêng của anh.”

“Ừ”

Trên gương mặt của Quách Cao Minh vẫn là sự lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc, anh gật đầu với cô gái kia, giơ ly rượu trong tay lên, uống cạn một ly xem như lễ phép.

Trên mặt của đối phương trở nên kích động, quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh anh, rất ngạc nhiên nói: “Kiều Bích Ngọc, trợ giảng Mark dạy nửa năm, cô vẫn luôn trốn lớp của anh ấy, làm sao hai người quen biết nhau được?”

Kiểu Bích Ngọc bị cô ta hỏi như thế, cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể cười gượng.

Những chuyện cá nhân, Kiều Bích Ngọc không muốn nói, đối phương cũng không tiện hỏi, Kiều Bích Ngọc thấy cô ta rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không thể nói cho cô ta biết, sở dĩ cô và Quách Cao Minh quen biết nhau là do lăn ga giường.

Chẳng qua việc Quách Cao Minh chính là vị trợ giảng của trường mà cô đã từng nghe đồn kia, Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất không thể tin được.

“Trốn toàn bộ tiết học của tôi?“ Người đàn ông bên cạnh đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng.

Ánh mắt của Quách Cao Minh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô: “Kiều Bích Ngọc, cô thật sự một tiết học cũng không nghe à.”

“Không còn cách nào, tôi nghèo.”

Kiểu Bích Ngọc cầm cốc nước trái cây lên uống, một bên giả chết.

Cô đột nhiên nghĩ đến một số việc, ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm anh, hỏi rất trực tiếp: “Vì sao anh lại chạy đến trường học của tôi làm trợ giảng?”

“Kiều Bích Ngọc, cô cảm thấy như thế nào?“ Trong đáy mắt anh có tình cảm phức tạp, nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu.

Đáp án giống như ngay tại bên miệng, nhưng lại không muốn chọc thủng.

Cô nhìn anh, đột nhiên mặt ửng đỏ, tim đập “thình thịch”

, cảm xúc có phần hỗn loạn.

Rõ ràng cô không uống rươu.

lai có chút mê say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.