“Cô ấy là vợ tôi.”
Giường bệnh hơi di chuyển, giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên khiến mọi người trong phòng lập tức im lặng rồi.
“Cao Minh!“ Người phụ ở gần đầu giường có phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt cô ta kích động, kinh ngạc vui mừng tới gần anh: “Cao Minh, anh tỉnh rồi.”
“Lập tức đi thông báo cho ông cụ Quách và bác sĩ.”
Vệ sĩ ở bên ngoài cửa cũng giật mình, không dám chần chừ lập tức rời đi.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ngẩn ngơ đứng ở cuối giường.
Cô nhìn người đàn ông trên giường bệnh, anh mới tỉnh lại, gương mặt trắng xanh, trong đôi mắt có chút mơ hồ, nhưng ngẩng đầu lên im lặng nhìn thẳng cô.
Anh không nói nữa, nhưng ngực Kiều Bích Ngọc hơi run lên, ánh mắt anh… Chằng còn lạnh lùng cường thế nữa, thay vào đó là hoảng hốt suy yếu.
“Cô là… Kiểu Bích Ngọc sao?“ Biểu cảm của người phụ nữ đứng bên cạnh giường hơi xấu hổ.
Cô ta nhìn thẳng Kiều Bích Ngọc, giọng nói hơi phức tạp hỏi một câu: “Cô là vợ Cao Minh à?”
Cô ta đã sớm nghe nói ở trong nước Quách Cao Minh đăng ký kết hôn với một người phụ nữ, nhưng không làm hôn lễ.
Kiểu Bích Ngọc bị người phụ nữ này nhìn kỹ, không hiểu sao lại hơi thất thố.
“Lại đây.”
Bỗng nhiên người đàn ông ở trên giường bệnh khẽ gọi một tiếng.
Kiểu Bích Ngọc nhìn gương mặt trắng xanh của anh, lông mày hơi nhíu lại, lập tức bước nhanh tới, vòng qua bên kia giường bệnh: “Quách Cao Minh, có phải là anh đau đầu hay không?”
“Có bị thương không?”
Cơ thể anh gần như dịch chuyển về bên trái theo cô theo bản năng, không trả lời mà hỏi ngược lại một câu.
“Cao Minh, anh không thể di chuyển.“ Người phụ nữ ở bên phải muốn vươn tay đè anh lại.
Nhưng động tác của Kiều Bích Ngọc nhanh hơn, cô lập tức cúi người đè bả vai anh: “Quách Cao Minh, anh đừng cử động.”
Cô hơi khó chịu nói.
“Tôi hỏi cô, có bị thương hay không?”
Anh đã nghiêng người, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, có chút cố chấp hỏi.
Anh mơ hồ nhớ rõ chuyện tai nạn, nhớ rõ lúc ấy hình như cô bị dọa khóc.
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn, nghe thấy giọng nói trầm thấp này, không hiểu sao vành mắt hơi ẩm ướt.
“Quách Cao Minh, tôi rất lo lắng cho anh.”
Cô nghẹn ngào nói, không thể kìm nén nổi nước mắt trong hốc mắt: “Anh nhanh khỏi đi, tôi rất sợ anh xảy ra chuyện, tôi không biết phải làm sao bây giờ, tôi không thể giúp gì được anh.”
Một giọt lệ sáng trong rơi xuống, đồng tử của anh dần tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng khóc nhè của cô, gương mặt anh hơi ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Trong lúc này ngay cả Quách Cao Minh cũng không biết phải nói gì, trố mắt nhìn nước mắt của cô rơi từng giọt xuống khăn trải giường của anh, bình thường cô rất ít khi khóc.
Người phụ nữ đứng ở một bên khác nhìn bọn họ, biểu cảm tràn ngập khiếp sợ, cô ta rủ mắt, cơ thể lùi về sau theo bản năng.
Cô ta đứng ở chỗ này, thật sự là rất xấu hổ.
“Cao Minh, em đi tìm bác sĩ tới nhé.”
Cô ta nhỏ giọng nói một câu, lập tức bước chân rời đi.
Mà Quách Cao Minh không nói gì với cô ta, không nói một câu, lúc cô ta đi tới cửa phòng chỉ nghe thấy anh hơi bất đắc dĩ thì thào.
“Càng ngày càng thích khóc.”
Cô ta không khỏi dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.
Hình như anh rất để ý người phụ nữ này.
Mới quay đầu, lại gặp một người đàn ông khác đang đi tới, giọng điệu của đối phương hơi sốt ruột: “Thủy Tiên, có thấy một người phụ nữ”
“Kiều Bích Ngọc!”
Lục Khánh Nam nhìn lướt qua bên trong phòng bệnh, thấy bóng dáng quen thuộc anh ta lập tức rống to.
Anh ta tức giận xông nhanh vào: “Kiều Bích Ngọc, cô giỏi lắm, vậy mà cô dám trói y tá người ta lại, cô đừng cho rằng tôi không dám.”
“Cô ấy làm sao vậy?”
Người đàn ông ở trên giường nhíu mày, mới tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn khàn.
Lục Khánh Nam cứng đờ người, trợn to mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh một giây, sau đó sắc mặt thay đổi: “Cao Minh anh tỉnh rồi?”
“Kiều Bích Ngọc, cô tới đây đánh thức Cao Minh sao?”
Lục Khánh Nam giống như đánh tiết gà, những lời này không có ý trách mắng, trái lại rất sửng sốt.
Kiều Bích Ngọc đỏ mặt vội vàng xoay người lại, vươn tay lau nước mắt trên mặt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô thật sự càng ngày càng thích khóc, đáng giận, vì sao cô lại trở nên như vậy? Tên Lục Khánh Nam đáng chết này đã nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười nhạo cô mất.
Quách Cao Minh thấy cô vô cùng lúng túng, trái lại bật cười thành tiếng.
Lục Khánh Nam nhướng mày nhìn về phía bọn họ, vậy mà còn cười được, mà người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta thì ẩn chứa cảm xúc rất phức tạp, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào anh ta một cái: “Cô ây là…”
“Người phụ nữ trong đồng hồ quả quýt kia.“ Lục Khánh Nam tức giận hừ một tiếng.
Hà Thủy Tiên im lặng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót: “Thật sự là cô ấy.”
Người phụ nữ trong đồng hồ quả quýt.
Lục Khánh Nam không nhịn được châm chọc: “Thật sự không biết Cao Minh nhìn trúng cô ta ở điểm nào, đúng là yêu tinh gây phiền phức.”
Rất nhanh bác sĩ và y tá đi tới, thấy người đàn ông ở trên giường bệnh đã tỉnh, trên mặt đều là vui sướng: “Cậu chủ Quách, cậu có cảm thấy cơ thể không thoải mái chỗ nào không?”
Quách Cao Minh phối hợp với kiểm tra của bác sĩ, vẫn còn hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng không còn đau đớn như trước, vết thương trên người đã được băng bó, ý thức đã khôi phục.
Bác sĩ chính kiểm tra cho anh xong, mở miệng dặn dò: “Cậu chủ Quách, vết thương chỗ thái dương của cậu không thể đụng nước trong vòng một tuần, còn xương bả vai bị gãy nữa, trong ba tháng tới không thể cầm vật nặng, về trong đầu cậu… “Đã biết, ra ngoài.”
Bỗng nhiên Quách Cao Minh lạnh lùng ngắt lời bác sĩ nói.
Bác sĩ chính nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, không dám nói thêm gì nữa.
“Làm sao vậy, có phải còn có vấn đề gì nữa đúng không?”
Hà Thủy Tiên cẩn thận chú ý tới khác thường.
“Cậu chủ Quách mới tỉnh lại, mong chú ý an toàn, tạm thời đừng nên xuống giường đi lại.“ Bác sĩ chỉ nói một số chuyện cần chú ý, sau đó nhìn thoáng qua những bác sĩ y tá khác, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Hà Thủy Tiên là người thông minh, lông mày của cô ta nhíu lại, nâng bước định đuổi theo bác sĩ, nhưng bị Lục Khánh Nam ở bên cạnh vươn tay túm chặt.
Lục Khánh Nam không mở miệng, nhưng ánh mắt rõ ràng là bảo cô ta đừng đi hỏi.
Bầu không khí trong phòng bệnh trầm mặc một cách kỳ lạ, ánh mắt Kiều Bích Ngọc cũng nhìn bên ngoài cửa phòng, vừa rồi bác sĩ kia nói chuyện gì liên quan tới đầu Quách Cao Minh… “Khát nước.”
Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn vang lên.
Hà Thủy Tiên gần như theo phản xạ có điều kiện bước chân lên trước, Lục Khánh Nam liếc mắt nhìn cô ta một cái, rất nhanh, cô ta kịp phản ứng trên gương mặt là xấu hổ.
“Bác sĩ nói anh không thể ngồi dậy.”
Kiểu Bích Ngọc đứng bên giường của Quách Cao Minh, cô cầm cốc nước ấm, thấy anh muốn ngồi dậy thì lập tức ngăn cản.
“Quách Cao Minh, anh đừng cử động, tôi nghĩ…”
Cô sợ người này coi những lời dặn của bác sĩ là lời nói nhảm, cô cúi đầu nhìn cốc nước trong tay hơi phát sầu, anh uống thế nào đây.
“Cô muốn đút cho tôi à?“ Người đàn ông ở trên giường bệnh chậm rãi nói một câu.
Nhất thời ở cửa phòng có mấy ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kiểu Bích Ngọc, giống như là giật mình, lại giống như có chút chờ mong… “Tôi, tôi đi tìm ống hút.”
Kiểu Bích Ngọc mặc kệ, người đàn ông này vừa tỉnh dậy đã làm khó cô, lần này ngay cả mang tai của cô đều đã đỏ bừng, cô đặt cốc nước xuống bàn, xoay người tung tăng chạy đi.
“Kiều Bích Ngọc, cô dám đi.”