“Tôi đi dạo ở ngay xung quanh vườn hoa thôi, các cô đừng đi theo tôi.”
Kiều Bích Ngọc nghe bác sĩ nói, vận động nhiều sẽ giúp ích cho quá trình sinh con được thuận lợi hơn, hiện tại cô nhàm chán đi dạo một lượt nhà họ Quách, sắc mặt không thay đổi quay đầu nhìn hai người làm nữ đang nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau, cảm giác bị theo dõi thật đúng là không thoải mái.
“Mợ chủ, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”
Bọn họ rất đơn thuần, ánh mắt luống cuống nhìn cô, nhút nhát nói chuyện với cô.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc cứng đờ, thế mà sinh ra cảm giác hổ thẹn, thật đúng là buồn bực.
Nếu như đối phương là vệ sĩ, hoặc là vẻ mặt lộ ra chanh chua, Kiều Bích Ngọc có thể nghiêm mặt tùy hứng quát, như thế có thể đem người dọa chạy, nhưng hai người này lại không được.
Nghe nói Quách Cao Minh cố ý để quản gia nhà họ Quách đến thị trường lao động tìm về, bọn họ cũng không có kỹ năng gì đặc thù, vừa tròn 18 tuổi, là đứa nhỏ ở vùng núi.
Bởi vì trong nhà quá mức nghèo, cho nên phải ra ngoài đi làm công, cũng xem như trung thực chịu khó, ghê tởm nhất chính là, hôm qua Quách Cao Minh còn nói với cô, nếu như hai cô gái này không làm tròn trách nhiệm, dựa theo quy của nhà họ Quách sẽ phải cắt nửa tiền lương, nếu nghiêm trọng thì trực tiếp đuổi việc.
Kiều Bích Ngọc rất hối hận vì đã làm hòa với anh, cô cảm giác mình đã rơi vào bẫy của tên đàn ông thối tha này.
Nghĩ đến Quách Cao Minh, Kiều Bích Ngọc mới nhớ đến, lúc hơn 8 giờ sáng hôm nay, Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam đến đây một chuyến, hơn nữa trên tay Bùi Hưng Nam còn cầm laptop, sắc mặt không tốt lắm, giống như xảy ra chuyện lớn gì.
Kiều Bích Ngọc vừa tản bộ, vừa suy nghĩ một vài chuyện, cô đi một lúc, cảm thấy hơi mệt, lập tức ngồi xuống đình nghỉ mát trong vườn hoa, ngẩng đầu lên, ý tứ sâu xa nhìn hai người làm nữ này.
Quách Cao Minh phái hai người làm nữ đi theo cô, cùng với việc gần nhất không cho cô rời khỏi nhà họ Quách, đối với việc này, anh rất kiên trì.
“Anh không yên lòng.”
Trước đây mấy ngày ở trong phòng làm việc, Quách Cao Minh đã nói câu này với cô.
“Không yên lòng”
.
anh nói ra mấy chữ này, khi đó trong lòng cô rất ngạc nhiên, Quách Cao Minh anh thế mà cũng có chuyện không yên lòng.
Lấy điện thoại di động ra, tùy ý lướt qua tin tức trong giới kinh doanh, cô hiếu kỳ không biết gần đây mấy người đàn ông này đang khẩn trương chuyện gì.
Trên màn hình di động nhanh chóng hiện ra một đống tin tức của các công ty lớn.
Đối với việc kinh doanh, Kiểu Bích Ngọc không hiểu rõ, cổ phiếu tăng giá, tiền ảo bitcoin gì đó, cô đều không hiểu.
Bởi vì mang thai, thời gian cô dùng máy tính và điện thoại để lên mạng cũng rất hạn chế, cho nên lúc cô mang thai, gần như sắp tách rời khỏi xã hội này, cô rất ít khi chú ý đến tin tức.
Cô nhìn một đống tiêu đề trên màn hình di động, thở dài một hơi, trong đầu đang suy nghĩ, mấy chuyện kinh doanh này cô đọc cũng không có ý nghĩa gì, đang định rời khỏi trình duyệt, yên tâm dưỡng thai mới là đúng nhất.
“Nhà họ Đường xảy ra chuyện rồi ư?”
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thay đổi, tay cô không cẩn thận chạm vào một từ khóa phổ biến trên màn hình, ngay lập tức có rất nhiều tin tức liên quan xuất hiện.
Một trong những cổng thông tin lớn nhất trong nước đang phát một đoạn phỏng vấn, xuất hiện trước ống kính của phóng viên chính là mụ phù thủy già nhà họ Đường.
“Chúng tôi xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của các phương tiện truyền thông và mọi tầng lớp xã hội đối với nhà họ Đường chúng tôi.
Hôm nay tôi thay mặt cho tất cả công ty con thuộc quản lý của nhà họ Đường đứng đây để làm rõ hai chuyện với mọi người.
Chuyện thứ nhất, chồng của tôi – Ông Đường Hạo Nhiên quả thật đang nằm viện, từ trước ông ấy đã có chút bệnh cũ, nhập viện đơn giản là vì lý do sức khỏe, không phải là âm mưu như những gì người bên ngoài suy đoán, hơn nữa ca phẫu thuật xuất huyết não của chồng tôi rất thành công, ông ấy đã dần dần khôi phục, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
“Đường Hạo Nhiên bị bệnh, phải nhập việc ư?”
Kiều Bích Ngọc có chút không dám tin.
Khi còn nhỏ cô thường chuồn đến nhà họ Đường, đối với người cha ruột của Đường Tuấn Nghĩa, cô xem như có chút hiểu biết, Đường Hạo Nhiên này ngoại trừ biết kiếm tiển và sợ vợ, cơ thể của ông ta vẫn luôn cường tráng.
Lần trước cô đi theo Quách Cao Minh đến nhà họ Đường tham dự tiệc, cô cũng tận mắt nhìn thấy ông ta, cảm giác Đường Hạo Nhiên càng già càng dẻo dai, sống trên 90 tuổi cũng không thành vấn đề.
Sao lại đột nhiên xuất huyết não phải nhập viện? Trên màn hình điện thoại di động, bà Đường đối diện với máy quay, giọng nói hữu lực, mặc một bộ âu phục màu đỏ, trên cổ là chiếc dây chuyền ngọc trai đen, lộ ra sang trọng đoan trang.
Chẳng qua Kiều Bích Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, lập tức có thể phát hiện ra được, sắc mặt của bà Đường không tốt lắm, cho dù bà ta mặc một bộ âu phục màu đỏ, trang điểm đậm, có thể nhìn thấy vẻ tươi tắn, nhưng khóe mắt của bà ta vẫn như cũ mang theo tiều tụy và rã rời không thể che giấu được.
“Gần nhất nhà họ Đường như thế nào?”
“Chuyện thứ hai mà tôi muốn thông báo liên quan đến con rể cả Lâm Hùng Dũng, tôi, Đường Hạo Nhiên và các cổ đông khác của tập đoàn nhà họ Đường đã nhất trí bỏ phiếu chọn Lâm Hùng Dũng là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn nhà họ Đường chúng tôi, điều này đã nói lên sự tin tưởng và lòng tin của công ty với Lâm Hùng Dũng.
Bởi vậy hy vọng mọi người không nên đồn thổi, bôi nhọ hình ảnh CEO của công ty chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp mạnh theo luật pháp.
Về phần Lâm Hùng Dũng, cậu ta cũng không cấu kết với bên ngoài, cuỗm tiền bỏ trốn như tin đồn, hiện tại cậu ta đang ở Paris, thay mặt công ty đàm phán một dự án mới.”
Kiều Bích Ngọc nghe thấy những tin tức này, đầu óc cô có phần trống rỗng.
Cảm giác này giống như nhà họ Đường sắp gặp đại nạn, hơn nữa bà Đường này chỉ đang giãy chết mà thôi.
Cô nhớ kỹ Lục Khánh Nam đã từng nói qua, nhà họ Đường có Quách Cao Minh che chở, trên thương trường không ai dám đụng đến bọn họ, mà bây giờ cho dù đối với kinh doanh, Kiều Bích Ngọc không hiểu rõ, cô cũng có thể nhìn ra được một số ẩn tình bên trong.
Nhất định có người nhằm vào nhà họ Đường, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn, đánh cho nhà họ Đường không kịp trở tay, dường như muốn khiến cho nhà họ Đường vĩnh viễn không thể vươn mình.
Là ai đây? Kiều Bích Ngọc đặt điện thoại lên trên bàn đá, trong lòng rối bời.
Không biết vì sao trong đầu cô lập tức nghĩ đến một cái tên.
Là anh ta ư? “Những chuyện Đường Tuấn Nghĩa làm thật đúng là tỉ tiện vô liêm sỉ.”
Bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ tức giận, giọng nói này ở trong vườn hoa yên tĩnh của nhà họ Quách lộ ra rất đột ngột, Kiều Bích Ngọc nghe được giọng nói quen thuộc này, cô giận tái mặt, quay đầu lại.
Là Hà Thủy Tiên, hôm nay cô ta thế mà cũng đến nhà họ Quách.
“Cô Hà, từ lần đó cô vẫn khỏe chứ?”
Ánh mắt Kiều Bích Ngọc không chút nào che giấu sự chán ghét, nhìn thẳng vào cô ta.
Hai người làm nữ bên cạnh lập tức cảm giác được bầu không khí khác thường, lập tức khẩn trương đi lên ngăn cản Hà Thủy Tiên đến gần.
Hà Thủy Tiên đứng cách xa cô ba mét, nhìn người làm trẻ tuổi ngăn cản đường đi của mình, cô ta không tức giận, chỉ nhìn về phía Kiều Bích Ngọc ngồi trong đình nghỉ mát, ánh mắt kia có thêm mấy phần châm chọc.
“Sao thế? Kiều Bích Ngọc, cô chỉ mang thai mà thôi, làm sao lại mắc chứng vọng tưởng vậy, cô khắp nơi ăn nói lung tung, nói tôi bỏ thuốc xổ vào thức ăn của cô, còn nói tôi chạy đến bệnh viện muốn giết cô, cô thật đúng là có can đảm cậy sủng sinh hư, cho rằng mang thai Quách Cao Minh sẽ tin tưởng cô nói hươu nói vượn à, sự thật chứng minh, Quách Cao Minh càng tin tưởng tôi.”
Kiều Bích Ngọc không ngồi yên, đứng thẳng người, cắn răng nói: “Tôi không nói linh tỉnh, ở bệnh viện người tập kích tôi là một phụ nữ, hơn nữa Hà Thủy Tiên, ở trong bệnh viện, tôi nhặt được vòng tay của cô.”
“Một tuần trước, chiếc vòng tay của tôi đã bị mất.
Hà Thủy Tiên nhìn cô, ánh mắt cô ta rất khinh thường, giống như ngay cả làm bộ khách sáo cũng lười, lời nói lạnh lùng.
“Kiều Bích Ngọc, có lẽ bây giờ cô còn chưa biết, hiện tại mấy người Quách Cao Minh nghỉ ngờ cô và Đường Tuấn Nghĩa cùng một phe, cô nằm vùng bên cạnh Quách Cao Minh, cho nên gần đây Đường Tuấn Nghĩa đối phó với nhà họ Đường, đối phó với tập đoàn IP&G, càng thêm như cá gặp nước.”
“Cô nói gì.
Kiều Bích Ngọc nóng nảy phản bác.
Nhìn dáng vẻ khinh thường của Hà Thủy Tiên, bên tai quanh quẩn câu nói mấy ngày trước Quách Cao Minh nhỏ giọng nói trong điện thoại: “Không được để cho Kiều Bích Ngọc biết.”