Màn đêm buông xuống.
Trong ngõ số chín phía Đông thành phố có một khu trung tâm giải trí phồn hoa và lớn nhất cả nước.
Tòa nhà Pháo Hoa nổi tiếng cao ba mươi sáu tầng được thắp sáng bằng ánh đèn neon trông thật kiêu sa và sang trọng.
Tầng một là sảnh đăng ký, chính giữa là đài phun nước tạc tượng nữ thần Venus.
Bước lên thảm đỏ là có thể thấy ba mươi sáu cô gái đẹp như nữ tiếp viên hàng không đứng dọc thành hai hàng, giọng nói ngọt ngào, luôn khom lưng cúi chào một góc chín mươi độ trông vô cùng chuyên nghiệp.
Tầng hai là nơi tổ chức tiệc cực kỳ bắt mắt, ngay chính giữa tiền sảnh đặt một bồn tắm hình tam giác rộng một trăm mét vuông, nước trong bồn được pha thêm một loại dung dịch đặc biệt, trong không khí tỏa ra hơi nước màu xanh lam nhạt và mùi rượu nhẹ thơm êm dịu.
Có thể thấy một bóng hình gợi cảm, quyến rũ ẩn trong làn nước, đôi chân dài miên man, căng mịn… Phía đông phòng tắm có một hàng ghế dài, ở đây thì yên tĩnh hơn một chút.
Nhân viên pha chế rượu ăn mặc vô cùng lịch sự, động tác mang rượu lên cho khách cực kỳ thành thạo, những ngọn đèn màu sắc sặc sỡ trên đầu không ngừng xoay tròn.
Trong không gian rộng lớn và hơi nước mờ ảo lượn quanh, tranh sáng tranh tối càng làm cho bản tính con người trở nên mơ hồ và phóng túng.
Thi thoảng tiếng nam nữ trêu chọc lẫn nhau lại vang lên khe khẽ.
Nhưng ở một hàng ghế, bầu không khí có vẻ hơi lạc lõng.
Lục Khánh Nam đang cảm thấy cực kỳ buồn bực, anh ta vung tay xua đuổi đám bạn đang ngồi cạnh mình.
“Cút cút, hôm nay tâm trạng của ông đây không được tốt, tất cả cút xa một chút.”
Bình thường tính của Lục Khánh Nam rất vui nên có người trưng ra khuôn mặt tươi cười rồi hỏi một câu: “Khánh Nam, mấy tháng rồi chưa gặp cậu.
Có phải cậu giàu to rồi không? Hay là đang thực hiện một dự án lớn nào hả? Có chuyện tốt thì đừng quên tụi này nhé.”
“Con mẹ nó chuyện tốt cái khỉ ấy, còn có chuyện gì tốt được hả? Có tốt thì cũng cút xa xa giúp ông đây đi.”
Lục Khánh Nam chửi ầm lên như thể đang bị điều gì đó kích động, sắc mặt anh ta âm trầm, đúng là tâm trạng đang không tốt thật.
Thấy anh ta như vậy thì mấy tay con nhà giàu ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng chỉ còn biết nhún nhún vai rồi biết điều mà rời khỏi đó.
Tính cách của Lục Khánh Nam rất tốt, bạn bè cũng nhiều, bình thường anh ta không hay nóng giận lắm.
Đã rất lâu rồi anh ta không xuất hiện ở những chốn chơi bời giải trí nên nay gặp lại vốn dĩ họ muốn tụ tập vui vẻ một bữa cho ra trò, ai mà ngờ tâm trạng của anh ta lại xấu đến như vậy.
Không ai dám đến gần Lục Khánh Nam, rốt cuộc anh ta cũng được yên tĩnh một chút.
Vì bực mình nên anh ta lại chửi đổng một câu: “Mẹ nó, phiền chết đi được.”
rồi cầm ly Whisky không đá trên bàn dốc thẳng vào cổ họng.
Không phải anh ta mắng mấy người bạn của mình mà là… Ánh mắt của anh ta liếc về phía chiếc điện thoại di động trên bàn theo bản năng.
Tâm trạng của Lục Khánh Nam cực kỳ phức tạp: “Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
Tự nhiên anh ta lại thấy buồn bực, hai tay vò loạn mái tóc ngắn một cách điên cuồng.
Lục Khánh Nam nhớ Kiều Bích Ngọc đã gọi điện cho mình một tháng trước, lúc đó anh đã mắng cô vô cùng thậm tệ.
Lúc đó anh ta đang ở bệnh viện tư nhân Seattle cùng với ông cụ Quách, sau khi phẫu thuật, Quách Cao Minh vẫn luôn hôn mê, bác sĩ liên tục nhận được giấy thông báo rằng bệnh tình của anh đang đến hồi nguy kịch.
Đúng lúc đó thì Lục Khánh Nam nhận được một cuộc điện thoại, màn hình hiển thị là số của Kiều Bích Ngọc nên máu nóng của anh ta bùng lên lập tức, đối phương còn chưa kịp mở miệng mà anh ta đã chửi mắng cô một cách điên cuồng.
“Cô muốn tìm Quách Cao Minh hả? Cô còn có mặt mũi để tìm anh ấy hả? Kiều Bích Ngọc, cô đúng là cái loại sao quả tạ, ai đụng phải cô cũng sẽ gặp xui xẻo.”
Bây giờ vẻ mặt của Lục Khánh Nam rất phức tạp, dường như xen lẫn một chút áy náy.
Lúc đó anh ta không hề biết Lục Bích Ngọc đang gặp sự cố lớn như vậy.
Anh ta ra hiệu cho người pha chế rượu bưng ra một ly Whisky rồi uống một hớp trong sự bực mình: “Sao mà sinh đôi lại còn mất được chứ…”
“Cái cô Kiều Bích Ngọc đáng kiếp này, lúc nào cũng chạy loạn khắp nơi.
Đã nói bao nhiêu lần là phải biết an phận mà ngồi yên một chỗ di thì không nghe, lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.
Mưa to như thế mà còn chạy đến nhà họ Quách, chạy cái gì mà chạy hả, bây giờ thì hay rồi.”
Lục Khánh Nam tức giận mắng tiếp, nhưng càng mắng thì trên mặt anh ta càng hiện lên vẻ mất mát.
Mắng thì mắng như vậy nhưng anh ta vẫn rất lo lắng cho cô.
“Bây giờ Cao Minh vẫn như vậy…”
Lục Khánh Nam chống cằm bằng tay trái rồi tựa lên bàn, tay phải thì nghịch điện thoại di động.
Anh ta do dự không biết có nên gọi điện cho Kiểu Bích Ngọc hay không.
Lần trước lỡ mắng người ta ác quá, giờ nên xin lỗi một tiếng nhỉ.
“Em gái xinh đẹp này, em ngồi một mình hả?”
Bên trái truyền đến tiếng trêu ghẹo: “Em đến đây tìm ai thế hả, anh là khách quý ở đây đấy, nếu không thì anh đây với em…”
Hai, ba người đàn ông vây quanh một cô gái, cảnh này cũng chẳng còn xa lạ gì vì ai đến Pháo Hoa cũng là để chơi đùa mà.
Nhưng vì tò mò nên Lục Khánh Nam quay đầu sang nhìn, anh ta nhảy dựng lên ngay lập tức.
Sau đó anh ta chạy nhanh tới rồi cảnh cáo bằng giọng tức giận: “Không muốn sống nữa hay sao mà dám đụng vào cô ấy?”