Quách Cao Minh lấy đi chân muỗi khổng lồ được bọc trong túi lưới của Kiều Bích Ngọc vì vậy anh đặt lại quyền trượng thật trong túi cô. Giờ đây, một phần ba của quyền trượng vàng dường như đang sống lại cử động lung tung.
Lúc này Rafael đang đuổi theo từ phía sau cũng lọt vào tâm ngắm của mấy người Ngụy.
Bắc mai phục. Rafael cho răng chân của con muỗi khổng lồ là quyền trượng nên trực tiếp mở ra, kết quả là bột phấn của con muỗi đã chạm hết vào tay anh ta. Mụn nước đỏ sưng tấy xuất hiện, da tay bắt đầu thối rữa và đau rát.
Ngụy Bắc cùng Cua Biển hận mới hận cũ đều muốn tính toán hừng hực khí thế, liên tục nhẳm vào Rafael mà bản.
Rafael chỉ với một người dám phản bội cả gia tộc, yêu thuật của anh ta cũng không phải †ầm thường. Với một cái phẩy tay, Ngụy Bắc và Cua Biển chết lặng trong giây lát, như trở lại trong ảo ảnh của thảo nguyên trước đó.
Họ nhìn thấy trước mặt mình là một chiến trường hiện đại đầy lửa, vụ nổ chiến tranh, tên lửa từ trên trời rơi xuống, một nhóm xe tăng đông đảo lao về phía họ.
Mặc dù trong lòng họ biết những điều này là giả, nhưng theo bản năng họ vẫn sợ hãi và tránh né.
“Cái quái gì? Chúng ta đang ở đâu?”
Rafael mặc kệ bọn họ từng bước đi về phía Kiều Bích Ngọc: “Giao quyền trượng cho tôi”
“Anh có năng lực thì tự mình bắt lấy!” – Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh đều đang chạy theo quyền trượng.
Đúng lúc này, quyền trượng bay tới, phá vỡ thuật ảo ảnh ngay lập tức. Ngụy Bắc và Cua Biển chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quách Cao Minh nhảy lên không trung, nắm lấy cây quyền trượng đang chưa kịp nằm chặt thì một cơn đau rát từ lòng bàn tay truyền đến. May mãn thay, Kiều Bích Ngọc đã kịp thời giữ được quyền trượng “Em không thấy là nó rất nóng sao?” – Quách Cao Minh nhận thấy vẻ mặt của cô hoàn toàn bình thường.
Kiều Bích Ngọc lắc đầu.
Rafael lao tới muốn đoạt lấy nó nhưng anh †a cũng cảm thấy quyền trượng nóng lên và bốc cháy như dung nham núi lửa, anh ta đột ngột buông tay.
Chỉ Kiều Bích Ngọc có thể giữ nó.
Kiều Bích Ngọc dường như không có chút cảm giác nóng nào, dùng hai tay giữ chặt lấy nó, nhưng cây quyền trượng này giống như một vật sống vậy, giấy giụa liên hồi.
Kiều Bích Ngọc có thể bắt được nó, nhưng cô ấy không đủ sức.
“Cẩn thận!” – Quách Cao Minh ngạc nhiên thốt lên.
Mọi người không thể tin được và nhìn cả người của Kiều Bích Ngọc bay lên với cây quyền trượng. Bản thân Kiều Bích Ngọc cũng bị sốc, cô bay lên không trung, cố nắm chặt cây quyền trượng vì sợ rơi xuống.
“Rafaell” Mọi người trong tiềm thức cảm thấy rãng đó là do anh ta làm, giơ súng chỉ vào anh ta – “Thả cô ấy xuống!”
Nhưng vào lúc này Rafael lại nhìn chằm chäm Kiều Bích Ngọc đang cầm quyền trượng trên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Rafael nghĩ rằng không có gì mà anh ta không biết trên hòn đảo này, nhưng anh †a không ngờ được tình trạng này bây giờ.
Quách Cao Minh đứng dưới chân núi, hồi hộp nhìn lên trời, chờ đợi cơ hội.
Ngay khi Kiều Bích Ngọc và quyền trượng bay xuống thấp, Rafael đã tìm được cơ hội và nhảy ra khỏi cây, dùng hai tay nắm lấy chân Kiều Bích Ngọc, có thêm sức nặng của anh ta, quyền trượng bị kéo xuống.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Quách Cao Minh và những người khác lập tức chạy tới giúp đỡ, nhưng không ai trong số họ có thể ngờ răng cây quyền trượng này lại có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy, kéo nhiều người trong số họ đi xa hàng trăm mét.
Ngay cả Rafael cũng không thể chịu đựng được bị kéo tới gần vách đá.
Quách Cao Minh ngay lập tức hét lên với Kiều Bích Ngọc “Buông nó r: Anh không cần quyền trượng này.
“Không!” – Rafael gâm lên phản đối Nửa người của Kiều Bích Ngọc đã rơi xuống mép vực, may mà cô buông tay kịp thời, nếu không thì cả hàng dài đẳng sau đã phải cùng nhau rơi xuống vực.
Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhốm, còn chưa quyết định thì Rafael đã lập tức gây rối, dùng tay nắm lấy chân Kiều Bích Ngọc, giọng anh ta vô cùng u ám: “Không có quyền trượng cô không cần sống nữa!”
Mặc dù không biết tại sao anh ta phải lấy được cây quyền trượng này, nhưng Kiều Bích Ngọc không muốn tranh chấp với kẻ điên vội vàng nói: “Quyền trượng không rơi, nó vẫn đó.
Quyền trượng bay xuống vách núi. Dưới vách núi có một cái hang đá”