Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 154: Chương 154: Rất muốn, rất muôn ở bên anh




Vô trách nhiệm đi trêu chọc đàn ông, hậu quả rất nghiêm trọng, nhất là ở trên giường lại dám chọc giận người đàn ông nhà mình.

Quách Cao Minh lấy “quan hệ”

hợp pháp làm lý do, lật người lại, lập tức ăn sạch sẽ người phụ nữ gây chuyện, sau khi xong việc, anh ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Kiều Bích Ngọc nằm trên gối mang theo vẻ uể oải, nhắm mắt giả vờ ngủ, anh có chút muốn cười.

Anh phát hiện ra lấy bạo chế bạo đối với vợ mình là tương đối có tác dụng, nếu không để cô theo tính tình của mình tiếp tục giày vò anh, anh thật đúng là hại thân.

“Anh cười cái gì mà cười.”

Chiếm được chỗ hời còn cười âm hiểm như thế.

Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu lên trừng anh, gương mặt của cô ửng đỏ, trong lòng có phần tức giận, muốn đấm lên lồng ngực của anh một cái, nhưng cô phát hiện mình chẳng còn sức giơ tay lên, tên khốn này cũng không biết thương hương tiếc ngọc.

Vì sao mỗi lần xong việc, người đàn ông thối tha này luôn có tỉnh thần sáng láng, thể lực của anh thật đúng là tốt, cả người Kiều Bích Ngọc bủn rủn có chút không phục, dứt khoát hai tay ôm bắp đùi của anh, đưa đầu mình đến gần, trực tiếp cắn một cái, còn rất có khí thế hung hăng kêu gào: “Quách Cao Minh, trước mặt con trai em, anh lại dám ức hiếp em, anh chờ đó cho em, chờ sau này con trai em ra đời, nhất định thằng bé sẽ giúp em trả thù lại.”

Răng Kiều Bích Ngọc sắc như thế, bị cô cắn một cái, thật đúng là đau.

Lúc này tâm trạng của Quách Cao Minh rất tốt, anh không so đo với cô nhóc này, bàn tay anh trấn an xoa đầu cô, nhưng lời nói lại hù dọa cô: “Kiều Bích Ngọc, em còn muốn một lần nữa à?”

Trong lòng Kiều Bích Ngọc giật thót: “Con của anh rất mệt mỏi, bọn nhỏ cần ngủ.”

Cô dùng chăn quấn kít mít, lập tức co lại đến bên giường.

Quách Cao Minh thấy cô giống như con đà điểu, bật cười một tiếng.

Đưa tay giúp cô kéo bớt chăn ra, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, không tiếp tục nhiều lời nữa, trực tiếp xuống giường thay quần áo, nhẹ nhàng bước ra phòng ngủ.

Gương mặt của Kiều Bích Ngọc có chút ửng đỏ, nằm nghiêng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng anh đóng cửa phòng, lúc này mới bình tĩnh lại.

“Tại sao mình phải khẩn trương như thế chứ?”

Có đôi khi ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao nhịp tim của mình lại đập nhanh như thế.

Tim cô đập rất nhanh, trong lòng có chút ngọt ngào, có chút choáng váng… Rất kỳ diệu.

Đột nhiên cô phát hiện bản thân mình rất muốn, rất muốn ở cùng anh, cứ như thế sống hết đời.

“Quách Cao Minh, anh cũng muốn cùng em sống hết đời ư?”

Kiều Bích Ngọc ôm chăn, nhỏ giọng tự hỏi, giọng điệu lại bất an.

Không chỉ vì trong lòng cảm thấy hèn mọn, hơn nữa cô thật sự không hiểu rõ anh.

“Vì sao không để cho tôi nói?”

“Không thể để cho cô ấy biết.”

Trong phòng làm việc, Quách Cao Minh vừa nghe một cú điện thoại, anh cầm di động, sắc mặt có vẻ lạnh lùng: “Chuyện này không được nhắc đến với cô ấy.”

Đầu dây bên kia điện thoại di động, Lục Khánh Nam có chút không đồng ý: “Cao Minh, anh cũng biết tính tình thích làm ầm ï của Kiều Bích Ngọc rồi đó, để cho cô ấy suy nghĩ lung tung, chẳng bằng dứt khoát nói cho cô ấy biết bệnh tình của anh.”

“Tôi đã nói rồi không được nhắc đến chuyện này với Kiều Bích Ngọc”

Giọng nói của Quách Cao Minh lạnh lùng hơn, cắn răng nói: “Còn bên phía ông nội, chuyện ông cụ muốn điều tra cũng đừng để cho ông cụ biết”

Lục Khánh Nam nghe thấy tiếng quát tháo của anh thì hơi giật mình, lông mày nhíu chặt.

Lúc này, Lục Khánh Nam không còn dáng vẻ cợt nhả như ngày thường, ngược lại anh ta trở nên nghiêm túc hơn: “Ông cụ phái người đi điều tra nhiều chuyện như thế cũng là vì anh, ông ấy lo lắng viên đạn kia vẫn còn ở trong đầu anh, rốt cuộc anh có biết hay không, nếu như nó hơi di chuyển chệch đi, anh có thể chết bất kỳ lúc nào.”

“Năm đó anh và Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên xảy ra tai nạn xe cô, anh ta bị thương nặng biến thành người thực vật, còn anh tỉnh lại, sau đó dần dần khôi phục.

Anh cảm thấy áy náy, cho nên anh che giấu chuyện viên đạn này, chậm chạp không đồng ý làm phẫu thuật, rốt cuộc là vì trừng phạt chính mình, hay là nghiêm khắc với lương tâm của mình, hiện tại Đường Tuấn Nghĩa đã khỏe lại, rốt cuộc anh còn dự định kéo dài đến khi nào.”

Lời nói đến sau cùng, giọng điệu của Lục Khánh Nam có phần nóng nảy.

Ông nội rất sốt ruột, anh ta và Bùi Hưng Nam cũng như thế, nhưng Quách Cao Minh căn bản không nghe lời bọn họ.

Lục Khánh Nam nghĩ, có lẽ để cô nàng yêu nữ Kiểu Bích Ngọc kia biết, cô sẽ có chút tác dụng, nhưng hết lần này đến lần khác, thái độ của Quách Cao Minh vô cùng kiên quyết không cho bọn họ nói với cô.

“Cao Minh, Đường Tuấn Nghĩa anh ta sẽ không trách anh đâu, anh không cần chờ anh ta chính miệng tha thứ cho anh”

So với một Lục Khánh Nam lo lắng, Quách Cao Minh sải bước đi đến chỗ cửa sổ sát mặt đất, bước chân anh lộ ra bình tĩnh hơn nhiều, cười một tiếng tự giễu: “Sáu năm rồi.

“Đường Tuấn Nghĩa nằm trong bệnh viện sáu năm, anh ta bỏ qua nhiều lắm.”

Thời gian sáu năm có thể hoàn toàn thay đổi một người.

“Nếu lúc trước anh ta biết lái xe đến cứu tôi sẽ khiến bản thân mình mất đi sau năm, anh ta nhất định không nỡ… Mạng của tôi là do anh ta cho.”

Tôi nợ anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.