Kiều Bích Ngọc nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt, sắc mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc.
“Doãn Thành Trung, vì sao anh lại ở đây?”
Giọng nói của Kiểu Bích Ngọc tràn đẩy chán ghét.
Doãn Thành Trung nhìn cô, anh ta không lập tức lên tiếng, ngược.
lại ánh mắt nhìn cô trở nên có chút kỳ la.
Trước kia anh ta không biết, thì ra Kiều Bích Ngọc về dì của cô lại ở trong một căn phòng nhỏ hẹp cũ nát, hoàn cảnh nơi này còn thua xa phòng của người làm nhà họ Doãn, kiều Bích Ngọc và anh ta kết hôn với nhau được 3 năm, cho tới bây giờ, cô chưa từng xin tiền anh ta, đột nhiên Doãn Thành Trung cảm thấy, bản thân anh ta chưa bao giờ thật lòng nhìn cô.
Thật ra, Kiểu Bích Ngọc cao một mét sáu mươi tám, dáng người tính tế hơn người mẫu, gương mặt trắng nõn tinh xảo, quả thật xinh đẹp hơn Diệp Tuyết rất nhiều.
“Doãn Thành Trung, nơi này không chào đón anh!”
‘ Kiều Bích Ngọc bị anh ta nhìn như thể, trong lòng cô chỉ cảm thấy buồn nôn, cô lạnh lùng nói: “Trả chìa khóa lại cho tôi!”
Cô biết, chiếc chìa khóa này, là dì cô đưa cho anh ta.
“Kiểu Bích Ngọc, lúc trước dì cô đưa chiếc chìa khóa này cho tôi, đi ấy còn nhờ tôi chăm sóc tốt cho cổ..”
Ánh mắt Doãn Thành Trung nhìn cô càng thêm sâu xa.
Dõan Thành Trung, anh ở chỗ này giả bộ tỉnh thâm nghĩa trọng gì chứ?“ Kiều Bích Ngọc không muốn nhìn thấy anh ta, cô đi thẳng đến trước mặt anh ta, lạnh lùng quát: “Biến đi, nơi này rất giản dị, không thích hợp với cậu chủ nhà họ Doãn như anh.”
‘Doãn Thành Trung bị cô mắng, anh ta cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng những năm này, anh ta đã quen với dáng vẻ cô thuận theo.
ý mình, bây giờ nghe thấy giọng nổi lạnh lùng của cô, tâm trạng của anh ta rất phức tạp. truyện ngôn tình
Đột nhiên anh ta nghĩ đến chuyện, cô đã đăng ký kết hôn với anh.
họ mình, cảm giác kia lại càng khó nói nên lời.
“Bởi vì cô trèo lên được người anh họ tôi, cho nên mới đối xử.
lạnh nhạt với tôi như thể đúng không?”
Trong lòng Doãn Thành Trung.
sinh ra cảm giác ghen ghét “Cô cho rằng vì sao anh họ tôi phải cưới cô? Cô thật sự cho rằng mình đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng ư? Quách Cao Minh vừa mới về nước đã nắm giữ quyền lớn trong tay, anh ta đang tranh đoạt “quyền lợi với mẹ tôi, còn cô, chẳng qua chỉ là một quân cơ mà thôi, “chờ sau khi cô sinh xong đứa nhỏ, anh ta nhất định sẽ đuổi cô đĩ, đến lúc đó, cô chẳng là cái thá gì, chỉ là trò cười trong miệng người khác mà thôi”
Kiểu Bích Ngọc nhẫn nhịn, nghiền răng nghiến lợi mắng: “Anh đã nổi xong chưa, nổi xong rồi thì biến cho tôi Cô không thể nhịn được nữa, đi lên một bước, nhanh chóng đi lên giữ lấy tay phải của anh ta, một tay lấy lại chiếc chìa khóa trên tay anh tạ, Trong lúc Kiểu Bích Ngọc đang muốn đẩy anh ta ra khỏi cửa phòng, Doãn Thành Trung lại đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Kiều Bích Ngọc, anh biết em đang giận anh, nhưng anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi, anh sẽ cho em mười tỷ rưỡi, em hãy dùng.
số tiền đó, dẫn theo di út của mình, chuyển đến một nơi khác tốt hơn.
để sống.”
Kiểu Bích Ngọc bị anh ta ôm như thế, trong lúc nhất thời, cô không thể tránh thoát ‘Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Hai người đang làm gì thế!”
Giọng nói sắc bén của Diệp Tuyết vang lên, cô ta khẩn trương đi lên phía trước, kéo cánh tay của Doãn Thành Trung, tách hai người bọn họ ra Cô ta chú ý đến ánh mắt Doãn Thành Trung lặng lẽ dừng trên người Kiểu Bích Ngọc, nhất thời cảm thấy cuống lên.
Cô ta ôm lấy cánh tay Doãn Thành Trung, làm nững: “Thành.
Trung, chẳng phải anh nói đã chuẩn bị cho cô ta mười tỷ rưới, để cho cô ta rời đi à, nhà cô ta nghèo như thế, chắc hẳn rất cần tiền”
Sau khi nồi xong, từ trong vĩ của Doãn Thành Trung, Diệp Tuyết trực tiếp lấy một tờ séc đã sớm chuẩn bị từ trước, vẻ mặt đắc ý đập xuống băn, Kiểu Bích Ngọc nhìn thoáng qua tấm séc mười tỷ rưỡi kia, cắn răng cười lạnh thành tiếng.
Diệp Tuyết, cho dù tôi nghèo cũng tốt hơn con người hàn hạ ăn cháo đá bắt như cô”
Doãn Thành Trung nghe thấy cô mắng Diệp Tuyết, vô thức bảo.
vệ cô ta: “Kiểu Bích Ngọc, cô đừng suốt ngày nhằm vào Diệp Tuyết như thể, nếu cô có oán hận gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, Diệp.
Tuyết là một cô gái tốt, cô ẩy bảo tôi cho cô tiền, đối với cô, cô ấy đã rất khoan dung rồi”
Kiểu Bích Ngọc cẩm tấm séc trên mặt bàn: “Doãn Thành Trung, anh muốn dùng tiền để đuổi tôi đi ư!“ Ngay sau đó, Kiểu Bích Ngọc lập tức xé nát tẩm séc kia thành những mảnh vụn, giơ tay phải lên, những mảnh vụn đó bay xuống đất, “Anh có biết vì sao tôi lại ghét cô ta như thể không? Doãn Thành.
Trung, anh không biết! Ba năm qua, đối với chuyện riêng của tôi, anh.
hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì từ trước đến gi, anh chưa từng ‘quan tâm tôi, chưa từng quan tâm tôi “Doãn Thành Trung, anh vẫn luôn xem thường tôi, nhưng anh thật sự hiểu tôi ư?“ “* Được rồi, hiện tại tôi nói cho anh biết, đây chính là tôi!”
Cô lạnh lùng trách mắng một câu.
Kiểu Bích Ngọc vừa mới nói xong, cô đột nhiên di chuyển, phía sau lưng kế sát ngực anh ta, tay trái và tay phải siết chặt cổ áo và dây lưng của anh ta, động tác rất nhanh và dứt khoát.
Chân phải của cô hướng về phía sau, tung người lên trước, bỗng nhiên một lẫn phát lực, ném qua vai, lắm cho người đàn ông bay văng ra ngoài.
Bịch “Doãn Thành Trung, tôi sẽ không ngu ngốc như trước nữa, tốt nhất anh đừng có trêu chọc đến tôi!”
Doãn Thành Trung ngã văng ra ngoài, phía sau lưng va vào tưởng, trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, vẻ mặt anh ta ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô..