“Kiều Bích Ngọc, hai người là vợ chồng, có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện.”
Châu Mỹ Duy dừng bước, níu tay cô, khuyên nhủ một câu.
“Vợ chồng ư? Mình vẫn luôn hoài nghi, rốt cuộc mình và anh ấy có phải là vợ chồng hay không.”
Sắc mặt của cô vẫn đang đè nén cảm xúc gì đó, khóe môi mím chặt, mang theo tự giễu.
Vợ chồng ư, anh giấu diếm cô nhiều chuyện như thế, đám người Hà Thủy Tiên đều biết, nhưng cô lại không có tư cách hỏi, nói khó nghe một chút, cô chỉ là người phụ nữ giúp anh sinh con mà thôi.
Lục Khánh Nam là anh em thân thiết của anh, Hà Thủy Tiên là quản lý cấp cao đắc lực trong công ty, còn cô là gì chứ, chuyện gì cũng không thể xen vào, chỉ phụ trách sinh con mà thôi.
Cô cắn môi, cười một tiếng: “Thật ra mình biết, ngay từ đầu mình đã rất rõ ràng, mình không trèo lên cao nổi.”
Châu Mỹ Duy nghe thấy cô nói như thế, trong lòng cô ấy giật mình, nhất là khi nhìn thấy vành mắt của Kiều Bích Ngọc đỏ ửng, cô ấy nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau lưng, người đàn ông kia lằng lặng đứng đó, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người bọn họ.
Châu Mỹ Duy do dự nói: “Quách Cao Minh tự mình đến đây tìm cậu, cậu cứ thế mà đi, làm mất mặt anh ấy, cậu đừng làm ầm† với anh ấy.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ấy nhưng không nói gì, sau đó buông tầm mắt xuống, ánh mắt phức tạp.
Cô ầm ï ư? Vì sao mỗi lần đều sẽ bị nói là cô đang ầm ï.
Lúc này phía sau lưng mơ hồ truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Cao Minh, buổi chiều chúng ta còn có một hội nghị.”
Tuy đại sảnh của nhà hàng rất rộng, nhưng giọng nói này đủ cho bọn họ nghe rõ.
“Nếu còn ở lại nơi này, Châu Mỹ Duy, cậu thật sự muốn bị bảo vệ tống cổ đuổi ra ngoài à?”
Kiểu Bích Ngọc cố gắng nở một nụ cười, sải bước đi ra ngoài, không đợi Châu Mỹ Duy kịp phản ứng, cô đã đi thẳng đến chỗ lối thoát hiểm.
“Kiều Bích Ngọc, cậu chờ mình một lát”
Châu Mỹ Duy không nghĩ được nhiều như thế, lập tức đuổi theo cô bạn thân của mình.
Hai cô gái đi qua con đường thoát hiểm, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Sau lưng, lông mày của người đàn ông hơi nhíu chặt, hung dữ trừng mắt nhìn về phương hướng hai người biến mất, khóe môi mím chặt, sắc mặt âm trầm khó coi.
“Cô gái kia là ai.”
Bên cạnh, Quan Liên thấy bầu không khí khác thường, cô ta cẩn thận hỏi Hà Thủy Tiên một câu.
“Vợ của tôi.“ Quách Cao Minh lạnh lùng nói ra ba chữ.
Quan Liên ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt tái nhợt.
Một bên khác.
“Cho dù như thế nào, cậu và anh ấy đã đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật mà nói, cậu chính là vợ của anh ấy”
Châu Mỹ Duy đuổi kịp bước chân của Kiều Bích Ngọc, không ngừng khuyên nhủ cô: “Mình cảm thấy, thật ra ở trước mặt cậu, Quách Cao Minh không hề có vẻ kiêu ngạo gì, cậu không ở trong công ty, cho nên không biết, những quản lý cấp cao trong công ty mình đều rất sợ anh ấy, chỉ cần anh ấy vừa liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ đã cảm thấy sợ hãi, muốn nói chuyện cũng phải do dự ba giây rồi mới dám lên tiếng… Anh ấy thật sự để cậu ở trong lòng.”
Trên thực tế, gả cho những người có giai cấp khác nhau mà nói, không hèn mọn, đó là giả, lại đừng nói là gả vào nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc không muốn cùng cô ấy nói đến chuyện này, cho nên chuyển chủ đề: “Châu Mỹ Duy, cậu có cảm thấy, phụ nữ tốt đều gặp gỡ mấy tên đàn ông xấu xa, còn người đàn ông ấm áp thì phần lớn cưới mấy người phụ nữ không biết đủ.”
“Hình như là thế.”
“Vì vậy, hoặc là Quách Cao Minh là tên đàn ông cặn bã, hoặc bản thân mình là người phụ nữ không biết thỏa mãn.“ Kiều Bích Ngọc cười tự giểu.
Châu Mỹ Duy nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn cô: “Cậu còn cười được như thế, chứng minh cậu không sao, hại mình lo lắng gần chết.”
Kiểu Bích Ngọc là người vô tư, vì một chuyện nhỏ mà giận dỗi, việc này không giống với tính cách của cô lắm.
“Châu Mỹ Duy, nếu như hôm nay cậu không thu nhận mình, mình thật sự không có nhà để về.”
“Đừng nói đến thê lương như vậy.”
Vốn dĩ Châu Mỹ Duy xem mắt thất bại, chẳng qua bọn họ quyết định đến trung tâm mua sắm ở Đông Ninh, mất một lượng “máu”
lớn, liều mạng mua mấy túi quần áo, tâm trạng vui vẻ về nhà.
Lần trước Kiều Bích Ngọc ở lại nhà cô ấy một tuần, áo ngủ bàn chải đánh răng gì đó đều có đủ, Kiều Bích Ngọc càng lúc càng cảm thấy cô ở trong căn nhà nhỏ này rất thoải mái dễ chịu, không giống như nhà họ Quách vắng vẻ, ở đây rất ấm áp.
“Châu Mỹ Duy, lần trước cậu nói, mẹ cậu đánh chủ ý lên căn nhà của cậu, muốn bán căn nhà này đi để góp tiền mua phòng tân hôn cho anh trai cậu, sau đó chuyện này đã được giải quyết chưa?”
Kiều Bích Ngọc và cô ấy cùng nhau ăn cơm ở ngoài rồi mới về, sau khi đánh răng xong, cô giang tay trên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Châu Mỹ Duy lấy một chiếc gối đầu mới từ trong tủ quần áo ra, ném cho cô, lập tức cũng leo lên giường, hai cô gái xúm lại nói chuyện này.
“Chuyện này đã được giải quyết, đại khái lần trước Mai Thế Công bị Quách Cao Minh hù dọa, anh ta không dám trêu chọc mình nữa.”
Nói xong, ánh mắt Châu Mỹ Duy nhìn cô: “Không gọi điện thoại cho chồng cậu à?”
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối sầm, không nói gì.
“Này, chẳng lẽ cậu lại giống như lần trước, muốn ăn chùa ở nhà mình một tuần à?“ Châu Mỹ Duy rất phiền muộn.
“Có thể ở đến khi con nuôi của cậu ra đời.
Kiều Bích Ngọc nặng nề nói một câu, thân thể nằm uych xuống giường, đắp chăn, ngoan ngoãn ngủ.
“Cậu muốn ở chỗ này suốt à?”
Châu Mỹ Duy bị dọa đến mất ngủ.
Đã nói rồi, hai người vợ chồng các cậu cãi nhau, đừng gây họa cho người vô tội.
Châu Mỹ Duy dỗ dành cô: “Kiều Bích Ngọc, ngày mai là tết đoan ngọ, thích hợp để đoàn viên.”
Bụng của Kiểu Bích Ngọc đã to, chỉ có thể nằm thẳng, cô ôm chăn, trong mắt thản nhiên, nhưng thật ra cô không có ý định đi ngủ: “Tết đoan ngọ.”
Trước đó cô còn nghĩ, tết đoan ngọ sẽ tặng Quách Cao Minh một phần quà.
Có lẽ anh không cần.