Chiều bốn giờ.
Tranh thủ lúc mặt trời vẫn chưa kịp xuống núi, Quách Cao Minh dẫn theo một đám người lên đảo để kiểm tra xem thế nào.
Khu vực gần đảo có rất nhiều đá ngâm dưới lòng biển, du thuyền bọn họ đã bị hư hỏng cực kì nghiêm trọng sau trận gió to bão lớn nên quyết định neo nó lại ở khoảng một ngàn mét đẳng xa.
Bọn họ phải dùng thuyền nhỏ để di chuyển tới hòn đảo này.
“Cao Minh, chú ý an toàn.” Bùi Hưng Nam võ vai anh, dặn.
Quách Cao Minh gật đầu với anh ta.
Bùi Hưng Nam nắm lấy Lục Khánh Nam “Khánh Nam đừng chạy theo chỉ tố thêm phiền”
Thấy cậu ấm nhà họ Lục cũng rục rịch đòi đi thì biết ngay.
“Tôi chỉ theo xem thử thôi” Lục Khánh Nam cảm thấy mình là một người cực kì giỏi giang tháo vát.
Bùi Hưng Nam tức giận mắng: “Mắt phải hết đau rồi hả?” Lúc nấy vẫn còn xúc động đánh cho Rafael một cái, kết quả người ta vừa trở tay đã hạ gục rồi.
Cậu ấm đúng là cậu ấm, đầu óc chỉ có đúng một sợi dây thần kinh, hoàn toàn không đánh lại người nào.
Châu Mỹ Duy tìm một ít đồ sơ cứu lấy nước, tuy là bị thấm nước biển rồi những vẫn dùng được: “Mắt anh sưng đỏ ú máu thế này rồi, nếu không xử lý thì chắc sau này sẽ ảnh hưởng đến thị lực đấy”
Quan trọng nhất là bọn họ không tin tưởng Rafael, sợ anh ta làm gì đó.
“Còn hai chiếc thuyền nhỏ còn lại chờ đời mệnh lệnh, nếu hai tiếng sau chúng tôi vẫn chưa về thì lại cử người tời hỗ trợ sau.” Quách Cao Minh bình tính đưa ra quyết định.
Anh vung tay lên, thả một con thuyền xuống xuất phát lên đảo.
Lục Khánh Nam và bọn Cua Biển cực kì căng thẳng, cầm chiếc ống nhòm bội số lớn nhìn chiếc thuyền chậm rãi đi về phía hòn đảo Bọn họ lục tục kéo nhau lên đảo, thực vật cực kì tươi tốt, cả những chiếc lá mọc chìa ra ngoài đảo cũng có thế che lấp của người, khu rừng rậm rạp, bóng cây lắc lư trông cực kì đồi dào sức sống, Quách Cao Minh chỉ tốn vài phút để lên đến đảo.
Bọn Ngụy Bắc nhanh chóng neo thuyền lại để vào trong rồi ra lại thấy thuyền mất tích thì tiêu, bây giờ bọn họ chỉ có đúng ba chiếc thuyền, cũng hơi làm khó bọn họ vì đã quen vung tiền tiêu xài như rác. bây giờ chỉ còn một chiếc thuyền lớn và hai chiếc thuyền nhỏ để đi tới cái nơi này.
Nếu bọn họ không sống trong tình trạng hoảng loạn và đầy căng thẳng thì nơi này cũng là một nơi du lịch nghỉ mát khá tuyệt vời.
“Phong cảnh nơi này khá đẹp”
Ngụy Bắc quan sát xung quanh, theo trực giác thì nơi này không có gì nguy hiểm.
Ngoài Rafael ra thì bọn Quách Cao Minh và Ngụy Bắc đều có súng ống vũ khí quanh người, vẻ mặt bọn họ cực kì nặng nề đặt chân lên đảo, quan sát cây cối xung quanh, quan sát cây cối, đất đai cùng với một cái hồ nước lớn.
Nước cực kì trong lành, chiếc hồ phẳng lặng, đáy hồ sâu không tới năm mét, có mấy con cá nhỏ bơi xung quanh hồ, ngước lên nhìn về phía thượng nguồn thì hẳn là bên trong đảo có một con sông lớn hơn nữa Ngụy Bắc cẩn thận đi tới, ngồi xuống uống thử một ngụm.
Nước hồ cực kì trong lành, ngon ngọt, Ngụy.
Bắc sung sức quay đầu: “Nước ngọt”
Tốt thật, mới đó đã tìm thấy tài nguyên nước uống rồi.
Trước đó vì khá nhiều thức ăn bị nước biển ăn mất và nước ngọt bọn họ dự trữ cũng không còn bao nhiêu, đang phát sầu vì thiếu nước uống đây, cái hồ này đã đúng lúc giải quyết cho bọn họ một vấn đề lớn Rafael đứng tít trên cao tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhíu mày nhìn bọn họ thăm dò hòn đảo trong mắt Rafael, bọn họ đi vòng vòng quanh đảo thế này như một đám nhỏ đi chơi vậy, lãng phí thời gian.
Hòn đảo này có phần lớn đất đen, cấu tạo và đặc tính của đất cực kì phì nhiêu nên thực vật ở đây cực kì tươi tốt,có những cây lớn sinh sống mấy trăm năm, rễ đâm sâu vào lòng đất và thể hiện sự rậm rạp của khu rừng, Có mấy con chỉm lướt qua trong rừng, rất nhỏ, chỉ bé bằng bàn tay thôi, có cả những con vật nhỏ khác như sóc thích lên cây xây tổ, các động vật nhỏ trên đảo cũng không có vẻ sợ người.
Quách Cao Minh đã phát hiện ra một số hoa quả có thể ăn được.
Một khu khá cao trên kia có thảm thực vật thưa thớt hơn nhưng ánh mặt trời lại cực kì đầy đủ, có một loại cây dây leo sinh trưởng và ra quả trông rất giống dưa hấu, vỏ quả màu đen, bọn Ngụy Bắc không dám hái bừa, lo chúng có độc nên chỉ cầm một cái gậy gỗ đi vỗ xem thế nào, sau khi nó bể ra thì quả nhiên bên trong là thứ mọng nước cực kì giống với dưa hấu, mùi ngọt: lành tươi mát nhanh chóng bay vào mũi mọi người, không biết có ăn được không.
Ngụy Bắc lấy một quả to chuẩn bị xách về rồi tính kế gài anh em nhà mình thử độc.
Trên du thuyền chỉ còn nhiều nhất là một bữa cơm, bây giờ thức ăn cực kì quan trọng với bọn họ, chỉ cần có thể ăn được, dù rằng nó không ngon lắm thì cũng phải ăn giữ mạng.
Có cả những loại thực vật thích sinh trưởng bên cạnh nguồn nước, thảm thực vật thấp và chỉ cao chừng một mét, có một chùm quả đỏ rực, trông hơi giống quả cà chua.
Ngụy Bắc nhanh chóng hái mấy chùm về.
Bọn họ đã hẹn sẽ trở về du thuyền trong vòng hai tiếng nên nhanh chóng quay lại, suy cho cùng vắn là lần đầu tiên lên đảo nên cẩn thận vẫn hơn, bây giờ trông có vẻ Ngụy Bắc đã không còn căng thắng nữa rồi, hận không thể chui lại vào trong đảo, nói không chừng có thể săn được mấy con gà rừng để thêm vào bữa cơm.
“Mai sẽ để bọn họ đưa người lên đảo..” Tâm trạng bọn Ngụy Bắc khá nhảy nhót.
Bọn họ đều là những con gián đánh không chết, trước đó đã trải qua tai nạn thập tử nhất sinh nhưng mới quay đầu đã quên béng mất, nghĩ đi nghĩ lại thì lang thang trên hòn đảo này mấy tháng cũng không đến nỗi t: Bọn họ lại quay trở về biển, đặt trái cây vừa Tìm được lên thuyền và vấy tay với những người trên thuyền lớn.
Bọn Lục Khánh Nam thấy bọn họ bình an xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt bọn họ thì có vẻ hòn đảo nào cũng không đến nỗi nguy hiểm Thuyền nhỏ bọn họ chỉ có thế di chuyến bằng sức người, dùng bè gỗ, bọn Ngụy Bắc tự nguyện làm cu lï “Trên đảo đó người nguyên thủy không?”
Trước khi rời đảo, Quách Cao Minh nhìn về phía Rafael hỏi.
Rafael nhíu mày cố ý nói lập lờ nước đôi, “Tạm thời không có” Giọng anh ta lành lạnh Bởi vì quần đảo này được tạo thành từ ba hòn đảo nhỏ, quanh đó có rất nhiều đảo rải rác xung quanh, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ không đáng nói tới.
Các đảo nối tiếp nhau, chắc thí thoảng lại có vài người nguyên thủy xông tới Rafael cười lạnh, anh ta thật sự rất chờ mong nhìn thấy đám chiến binh này thất bại thảm hại Rafael luôn thích giấu diếm đủ điều, không thích nói gì và Quách Cao Minh cũng không phải người hỏi nhiều, anh cũng không hỏi nữa. Hai người đàn ông đều lắng lặng quan sát đánh giá lần nhau.