Kiều Bích Ngọc vẫn luôn ở trong phòng bệnh.
Khoảng gần 7 giờ tối, bệnh viện đưa một ít đồ ăn tới, bởi vì Quách Cao Minh mới tỉnh dậy, không thể lập tức ăn cơm, anh chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng, mà Kiều Bích Ngọc ở một bên nhanh chóng ăn cơm.
Cô vốn định về khách sạn lấy quần áo, nhưng không ngờ tới Lục Khánh Nam đưa hết hành lý của cô tới đây, xem tình hình là muốn cô ở bệnh viện với Quách Cao Minh.
Kiều Bích Ngọc nhận lấy hành lý y tá đưa tới, biểu cảm hơi chân chừ.
Mà người đàn ông ở trên giường bệnh có tinh thần hơn nhiều, đôi mắt anh phức tạp nhìn cô.
Giống như đang nhìn xem cô sẽ đi, hay ở lại… Cô không nói gì, lấy một bộ quần áo mới ra đi thẳng vào phòng tắm, người đàn ông ở trên giường bệnh vốn định mở miệng nói “muốn đi thì đi”
nhưng không biết có phải vì hôm nay quá mệt mỏi hay không, vậy mà anh nhịn xuống không nói.
Gian phòng bệnh này rất rộng, đối diện giường Quách Cao Minh có một giường đơn.
Kiểu Bích Ngọc chạy đi nói với y tá mình cần một bộ chăn gối sạch sẽ, dọn dẹp sạch sẽ một chút xong, cô liền làm tổ ở đó nằm xuống nghỉ ngơi.
“Quách Cao Minh, anh có chuyện gì nhớ phải gọi tôi đấy.”
Trước khi đi ngủ, cô làm hết phận sự dặn dò anh.
Anh nhìn cô gái ở giường đối diện, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt có chút cảm xúc mâu thuẫn, cho đến khi thấy cô khép mắt lại, hô hấp đều đều anh mới hơi tức giận thở ra một hơi.
Đây là vợ của anh… Đến khi nào vợ anh mới săn sóc giống như vợ nhà người ta đây.
Ngọn đèn ở trong phòng rất tối, Quách Cao Minh nghiêng đầu nhìn gương mặt quen thuộc ở phía đối diện, bỗng nhiên lại nghĩ tới bộ dạng ông nội tức giận ngày hôm nay.
… Không thể để bọn họ biết được.
“Không săn sóc thì thế nào, dù sao cũng là của mình.”
Đêm đầu tiên tỉnh lại, vết thương trên người Quách Cao Minh hơi đau đớn, đây xem như là khuynh hướng tự ngược sao? Có phải là đàn ông đều có khuynh hướng chịu ngược như vậy không, rõ ràng có thể tìm được một cô gái rất nhu thuận, nhưng cứ nhìn trúng cô.
Cuối cùng anh chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Khép mắt, trong phòng bệnh rộng rãi yên tĩnh chỉ còn lại vắng lặng rồi.
Ngày hôm sau Kiều Bích Ngọc cố ý đặt chuông báo thức nên tỉnh dậy từ sớm, tránh để như lần trước bị Lục Khánh Nam nói cô không có cống hiến, lưu loát rửa mặt xong, lập tức hầu hạ cậu chủ Quách Cao Minh.
“Ồ, đã nói không thể lộn xộn rồi mà, anh không thể chịu đựng một thời gian sao, những vết thương này đều phải chịu tới.
Trong phòng truyền tới giọng nói tức giận của Kiểu Bích Ngọc, cuối cùng cô không có biện pháp chỉ có thể thỏa hiệp: “Biết rồi biết rồi, tôi cởi quần áo giúp anh.”
Đại khái là gần 8 giờ sáng, đám Lục Khánh Nam tới thăm Quách Cao Minh, nhưng bọn họ nghe thấy âm thanh kỳ lạ ở bên trong, nên nhanh chóng mở cửa phòng xông vào.
“Kiều Bích Ngọc, cô, cô đang làm gì thế?”
Lục Khánh Nam có chút há hốc miệng, ánh mắt sáng rực nhìn hai người có hành động mập mờ trên giường bệnh.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói, lập tức quay đầu nhìn bọn họ, đôi mắt cô đột nhiên ửng hồng, mà tay cô còn đang nắm lấy quần người đàn ông.
Một màn này đúng là vô cùng xấu hổ.
“Cô chân tay vụng về làm Cao Minh bị thương thì thế nào?“ Sau đó Giang Mỹ Linh bước nhanh vào bất mãn trừng Kiều Bích Ngọc một cái.
Kiểu Bích Ngọc bị mẹ chồng gào thét, biểu cảm có chút khẩn trương, cô vội vàng bỏ tay ra ngồi an phận trên giường bệnh, không dám lộn xộn nữa.
“Kiều Bích Ngọc cô đang làm gì thế?”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam suy sụp, ông cụ nói để cô chăm sóc Quách Cao Minh, cứ lăn qua lăn lại như vậy tiếp thật sự lành ít dữ nhiều rồi.
“Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh ấy.”
“Có phải là Cao Minh muốn tắm hay không?”
Hà Thủy Tiên cũng đi tới, nhìn thấy một màn này biểu cảm của cô ta hơi xấu hổ, quay đầu đi.
“Đúng vậy, đều tại Quách Cao Minh, anh ấy ầm ï muốn tắm.”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy Hà Thủy Tiên này đúng là quan sát như thần, cô nói xong liền buồn bực liếc người đàn ông trên giường bệnh.
Hà Thủy Tiên nhìn cô trực tiếp trách tội Quách Cao Minh, biểu cảm hơi giật mình.
Trái lại đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người… Thân thiết với anh như vậy.
“Động tác nhanh lên.”
Quách Cao Minh coi như không thấy gương mặt tức giận của Kiều Bích Ngọc, trái lại rất lạnh nhạt thúc giục.
Anh quay đầu, có chút không vui trực tiếp đuổi người: “Mấy người ra ngoài đi.”
“Cao Minh, việc này để y tá chuyên nghiệp giúp đi, cô ta không biết gì“ Giang Mỹ Linh tiến lên một bước, mở miệng nói những lời bài xích Kiều Bích Ngọc.
Lục Khánh Nam cũng rất đồng cảm: “Kiều Bích Ngọc, đừng gây tai họa cho Cao Minh nữa, anh ấy bị gãy xương bả vai đấy, để y tá chuyên nghiệp giúp.”
Nói được một nửa, Hà Thủy Tiên vô cùng cẩn thận chú ý tới sắc mặt người đàn ông trên giường bệnh khó coi, đang có dấu hiệu nổi bão, cô ta lập tức kéo cánh tay Lục Khánh Nam bảo anh ta đừng nói nữa.
“Gọi y tá sao? Không được, anh ấy sẽ tức giận.”
Trái lại Kiều Bích Ngọc mở miệng phản bác trước tiên.
“Quách Cao Minh rất phiền phức, không cho người ngoài chạm vào anh ấy, yểu điệu giống như hoàng hoa khuê nữ ấy, vô cùng khó hầu hạ.“ Cô rất nghiêm túc nói với bọn họ.
Biểu cảm của đám Lục Khánh Nam kinh ngạc ngớ ra một lúc.
“Lập tức ra ngoài.”
Người đàn ông phiền phức ở trên giường bệnh cao giọng nói, anh tức giận rống to một tiếng, lần này không biết là tức giận ai.
“Kiều Bích Ngọc, cô nói ai yểu điệu?”
Biểu cảm của đám Lục Khánh Nam kỳ lạ bị đuổi ra ngoài, khi đóng cửa lại, chỉ nghe Quách Cao Minh nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Nếu Cao Minh bị cao huyết áp, đều là công lao của vợ anh ấy.”
Lục Khánh Nam đứng bên ngoài cửa sổ, có chút buồn bực châm chọc.
Hà Thủy Tiên cười xấu hổ, cô ta quen Quách Cao Minh hơn mười năm, đây thật sự là lần đầu tiên thấy anh “thất thố“ như vậy trách một người phụ nữ.
“Không ngờ tới Cao Minh thích loại này.”
Lúc trước bọn họ cùng đi học, luôn nói đùa cậu chủ tính tình lãnh đạm của nhà họ Quách sẽ thích loại phụ nữ gì, tuy bên cạnh anh có không ít cô gái xinh đẹp, nhưng không có ai lọt vào mắt anh.
Biểu cảm của Lục Khánh Nam hơi tuyệt vọng: “Khẩu vị của Cao Minh thật lạ.”
Từ nhỏ anh ta đã kính nể Quách Cao Minh, cho dù là năng lực hay nhân phẩm đều số một, nhưng vì sao ánh mắt lại tệ như vậy… Anh ta tốn rất nhiều thời gian mới tiếp nhận chị dâu không đáng tin Kiều Bích Ngọc này.
“Sao ông nội thằng bé có thể để thằng bé cưới loại phụ nữ tồi tệ như vậy!”
Cùng đứng đợi bên ngoài cửa phòng sắc mặt Giang Mỹ Linh khó coi, buồn bực chửi nhỏ.
Nghe Giang Mỹ Linh tức giận mắng, Lục Khánh Nam nhướng mày nhìn Giang Mỹ Linh, từ khi cha Quách Cao Minh qua đời, mẹ anh vẫn luôn ở bên Mỹ, đã lâu rồi không gặp, bà ta vẫn y như trước.
Tuy mấy người bọn họ đều không thích mẹ Quách Cao Minh, nhưng hình như Giang Mỹ Linh rất ghét Kiều Bích Ngọc, loại chán ghét này phát ra từ tận đáy lòng.
“Cô ấy tệ chỗ nào.”
Lục Khánh Nam tùy ý nói một câu: “Tính tình của Kiều Bích Ngọc thẳng thắn, cô ấy rất đơn giản, từ nhỏ Cao Minh đã có áp lực lớn về thân phận, từ xưa tới nay anh ấy luôn ghét loại phụ nữ tâm cơ sâu.”
Một câu cuối cùng, Lục Khánh Nam nghiến răng nói, nói với ý tứ hàm xúc không rõ.
Quách Cao Minh thích người phụ nữ như Kiều Bích Ngọc, thực ra về tình có thể tha thứ.
Nhưng sắc mặt Giang Mỹ Linh thay đổi, bà ta bĩu môi không nói gì thêm.