Kiều Bích Ngọc và Rafael không gặp trở ngại gì, thuận lợi rời khỏi hang động.
Dọc theo con đường mà Rafael đi, không có bất kì chướng ngại vật nào cả, những tên vệ sĩ cầm súng hạng nặng vốn là có nhiệm vụ canh gác đều đã ngất xỉu trên mặt đất.
Khi Rafael đi qua, anh ta còn tiện tay nhặt một số khẩu súng dùng tốt, không quên bồi thêm vài cú đá vào mặt đám vệ sĩ kia.
Kiều Bích Ngọc theo anh ta bỏ trốn, cô.
cảm thấy người này có quá nhiều thủ đoạn.
Trước đây Lucy đã nói rằng việc cứu cô ra ngoài là vô cùng khó khăn, nhưng Kiều Bích Ngọc thấy Rafael làm việc này rất đơn giản, tựa như việc anh ta vẫn làm thường ngày vậy.
“Này, trả lại nửa cuốn sách lại cho em” Hai người đã đi vào khu rừng rậm, thành công thoát khỏi phạm vi khống chế của Đại thủ lĩnh.
Rafael quay đầu, lạnh lùng hỏi lại: “Em đọc có hiểu không?”
“Đọc không hiểu, nhưng anh sẽ làm hỏng nó mất”
Lời nói của Rafael khiến Kiều Bích Ngọc có chút oán giận, cô vội vã nói: “Em biết suối hồi sinh ở đâu đấy!”
“Em biết thì thế nào? Định mượn cơ hội này để uy hiếp anh sao?”
Rafael nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, ngạo mạn hừ lạnh một tiếng.
“Bây giờ em chỉ có thể đi theo anh. Tất cả mọi thứ thuộc về em cũng đều thuộc về anh, kể cả những gì trong đầu em nghĩ. Anh dùng thủ đoạn bức cung một chút, còn sợ em không nói sao? Lẽ nào còn sợ em chạy trốn?
Nói cho em biết, nếu em muốn chạy về tìm cha em, không chừng chưa được nửa đường đã bị thú dữ ăn thịt rồi”
Gương mặt của Kiều Bích Ngọc không biểu lộ cảm xúc gì, cô cũng không phản bác lại nữa.
Cô chán nản, chỉ có thể đi trung thành đi theo anh ta.
Phỏng đoán của Lucy đã sai rồi, cho dù biết vị trí của suối hồi sinh thì cũng không đủ để áp chế được một tên vô liêm sỉ như Rafael Cô luôn là người bị bắt nạt, nửa câu phản bác cũng không thể nói được.
Ngay khi Kiều Bích Ngọc và Rafael đang mò mẫm đi dọc theo con đường núi thì trong lúc đó ở ngay dưới chân núi, tại ngôi nhà tranh dựng tạm có một người đàn ông và hai người phụ nữ đang tận hưởng niềm vui thú triền miên, cơ thể bọn họ quấn lấy nhau, cả căn phòng tối tràn ngập bầu không khí ái muội Đại thủ lĩnh đúng là gừng càng già càng cay, vô cùng hăng hái, đêm nào cũng gọi hai người vợ tới cùng nhau hầu hạ, thường thì chơi đến khuya mới nghỉ ngơi, đám vệ sĩ cũng không dám quấy rầy.
“Thủ lĩnh..”
Ngoài cửa phòng, tên vệ sĩ gấp gáp hô to, có chuyện khẩn cấp xảy ra, đành phải kiên trì gõ cửa.
Bên trong truyền ra một tiếng hét nhưng không ai trả lời.
“Thủ lĩnh… Các vị trưởng lão có chuyện quan trọng muốn gặp ngài” Thị vệ tiếp tục ấp úng nói.
Một tiếng gầm giận dữ vọng ra: “Cứt!”
Hơn nửa đêm, khoảng thời gian hạnh phúc của vợ chồng bị gián đoạn, bất cứ ai sẽ cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Các vị trưởng lão đứng bên ngoài ngôi nhà tranh này ai nấy đều mang vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, bọn họ do dự nhìn nhau, ai cũng sợ đắc tội với Đại thủ lĩnh.
Nhị trưởng lão nghiêm mặt, sải bước đi tới cửa phòng, đứng thẳng người, lớn tiếng hô: “Thủ lĩnh, chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với ngài ngay bây giờ!”
Đám thị vệ và các trưởng lão đứng ngoài lập tức đổ đồn ánh mät sùng bái về phía Nhị trưởng lão, chỉ có Nhị trưởng lão mới dám công khai khiêu khích một người có vai vế như Đại thủ lĩnh.
Mà lúc này, Đại thủ lĩnh trong phòng nghe thấy giọng nói của Nhị trưởng lão, sắc mặt ông ta lập tức đen như đít nồi. Trong số tất cả các trưởng lão, người mà ông ta không thích nhất chính là Nhị trưởng lão.
Thật là mất hứng!
Đại thủ lĩnh miễn cưỡng ngồi dậy trên giường lớn, dang tay cho hai người phụ nữ bên cạnh giúp ông ta mặc đồ. Sắc mặt Cung Nhã Trang và bà Năm cũng rất khó coi, bọn họ giúp Đại thủ lĩnh mặc quần áo chỉnh tê, sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo cho bản thân.
Chỗ này chỉ là một căn nhà tranh dựng tạm lúc đến, không hề nguy nga tráng lệ. Một lát nữa, những vị trưởng lão kia cũng phải mở cuộc họp bàn với Đại thủ lĩnh ngay tại đây.
Vệ sĩ mở cửa, các trưởng lão lần lượt bước vào. Căn phòng vẫn còn nồng nặc không khí nam nữ quấn quýt triền miên. Sắc mặt của các trưởng lão đều lúng túng, cúi thấp đầu.
Nửa đêm đi quấy rầy Đại thủ lĩnh như vậy, thực sự không phù hợp chút nào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đại thủ lĩnh hét lớn, gương mặt ông ta tối sầm lại.
Nếu không phải là chuyện rất gấp, không thể đợi tới ngày mai thảo luận, những lão già dám đến quấy rầy này, ông ta nhất định phải lôi xuống chém từng người một.
Thất trưởng lão sợ bị liên lụy, muốn mau chóng nói rõ nguyên do, ông ta run run mở miệng: “Thủ lĩnh, cuốn sách đã bị trộm khỏi chỗ ở của chúng tôi rồi.”
“Cuốn sách bị trộm?”
Giọng điệu của thủ lĩnh càng thêm nóng nảy, sách đã bị trộm mất rồi, đám người này còn muốn kéo đến đây ầm ï với ông ta, muốn ông ta phải phát điên hay sao!
Ngũ trưởng lão vội vã bổ sung: ” Thủ lĩnh, cuốn sách cổ bị đánh cắp chính là cuốn nói về cách sử dụng Quyền Trượng Vàng”
“Nói rõ hơn một chút!”
Ngũ trưởng lão khẩn trương nói: “Đêm nay có người lẻn vào chỗ nghỉ ngơi của chúng tôi, giường chiếu đồ đạc của chúng tôi đều bị quăng bừa bãi. Chúng tôi vất vả lắm mới thu dọn xong, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng còn thiếu một cuốn sách cổ nói về Quyền Trượng Vàng.”
Nghe đến cuốn sách có liên quan tới quyền trượng, sắc mặt của Đại thủ lĩnh lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ai đã lấy trộm cuốn sách đó? Đã tìm ra người chưa?”
Các vị trưởng lão đều cúi đầu, im như thóc.
Thủ lĩnh tức giận nhìn đám người ngu ngốc như phế vật: “Chúng ta ở đây có nhiều sĩ như vậy, thế mà mỗi một tên trộm sách các người cũng không tìm ral”
“Những kẻ tọc mạch đó đều bị chúng ta giam lại rồi, còn có thể là ai nữa?”
Lúc này, Cung Nhã Trang đang khoác chiếc áo choàng lụa lộng lẫy màu tím nhạt, nhẹ nhàng ghé vào bên tai của thủ lĩnh, nhỏ giọng thì thào một cái tên: “Rafael”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của Đại thủ lĩnh đột nhiên trở nên sắc bén: “Rafaell”
Quả thực, chỉ có đứa con trai ngoan của ông ta mới có bản lĩnh như vậy.
“Cho người giam giữ Rafael lại ngay lập tức!”
Đối mặt với sự tức giận của Đại thủ lĩnh, Nhị trưởng lão ngẩng đầu lên đáp: “Thủ lĩnh, chỉ dựa vào một câu nói của bà chủ thôi thì không thể kết tội cậu chủ như vậy được.
Nhiều khả năng là người ngoài đã làm chuyện này: Cùng lúc đó, ánh mắt Nhị trưởng lão nhìn Cung Nhã Trang tràn đầy thù địch.
Cung Nhã Trang biết Nhị trưởng lão bướng bỉnh này xưa nay vẫn luôn gây hiềm khích với mình, trên mặt bà ấy vẫn giữ nụ cười đoan trang, dịu dàng hỏi lại: “Nhị trưởng lão nghĩ chuyện này ngoài cậu chủ ra thì còn có ai?”
“Còn là ai vào đây chứ? Ai lại có thể đột nhiên xông vào phòng ngủ của các người, trộm đi một cuốn sách. Tình cờ lại chính là cuốn sách cổ nói về cách sử dụng quyền trượng. Tôi nghĩ nên nhanh chóng đi tìm cậu ủ về, bởi vì cậu ấy đã lấy được cuốn sách đó rồi thì không biết còn có âm mưu gì nữa”
Nhị trưởng lão lập tức lạnh giọng phản bác: “Bà chủ, tuy rằng cậu chủ có động cơ đáng nghi, nhưng chuyện tối nay tôi nghĩ không đơn giản như vậy.”
“Xin hỏi bà chủ, bà lấy tin tức từ đâu mà dám khẳng định cậu chủ có liên quan đến cuốn sách cổ bị mất?”
“Có phải là do vệ sĩ thân cận nói cho bà biết?”
Giọng điệu của Nhị trưởng lão rất dữ dội, ông ta liên tiếp chất vấn như đang ép cung.
Đối mặt với ánh mắt hung dữ của Nhị trưởng lão, Cung Nhã Trang bỗng thấy chột dạ. Mấy tiếng trước bà ấy đã biết được tin tức từ người vệ sĩ thân thiết của mình.
Là một người phụ nữ khôn khéo, bà ấy đương nhiên sẽ không chủ động đề cập đến vấn đề này với Đại thủ lĩnh.
Nhưng thời khắc này, bà ấy có lẽ đã thiếu thông minh một chút. Đối diện với cái nhìn lạnh lẽo của Đại thủ lĩnh, bà ấy vô cùng căng thẳng, muốn nói lời giải thích.