Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 653: Chương 653: Tìm thảo dược




“Tôi thường ăn gì hả?”

Kiều Bích Ngọc cảm thấy khó hiểu vì họ đột nhiên rất tò mò về thức ăn của cô.

Ở bên kia cửa, cô rầu rĩ kêu lê “Tôi cũng đâu có kén ăn, mấy người cho ăn gì thì ăn cái đó”

Cô đã bị cách ly biệt giam gần hai tuần, cô vừa phát điên vừa thực sự lây lan vi-rút cho Quách Cao và bọn họ. Cô biết rằng anh và mọi người không dễ gì quản lý mọi việc ở bên ngoài, Kiều Bích Ngọc không muốn gây thêm chuyện.

“Không phải gần đây, chúng tôi rất nghiêm túc muốn biết bình thường cô ăn cái gì, có loại thảo dược nào không, v.v..”

Lúc này, cánh cửa bị cô lập bỗng dưng mở ra.

Kiều Bích Ngọc ở trong phòng sửng sốt: “Đi ra ngoài, mau đi ra ngoài!”

Cô không muốn trở thành một tội nhân thiên cổ.

Lục Khánh Nam cùng mấy người Ngụy Bắc ngoài cửa muốn cười một tiếng: Không sao, tôi chắc chẩn cô không bị bệnh sẽ không lây bệnh cho chúng tô.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, ai cũng không ngờ Kiều Bích Ngọc có trách nhiệm như vậy.

Kiều Bích Ngọc im lặng một lúc, nhìn nụ cười nham hiểm của họ, cảm giác như thể cô bị bọn họ xoay một vòng.

“Chẳng lẽ tôi không cần cách ly lâu như vậy sao? Anh cố ý nhốt tôi lại?”

ˆ… Tôi khóng cố ý lừa có, chúng tôi không biết tại sao có lại miễn nhiễm với căn bệnh này nên không thể làm bừa. Ngay cả Tang Ba cũng được miễn dịch”

“Chúng tôi muốn tìm hiểu xem những gì hai người thường ăn có hiệu quả đối với bệnh này thật hay không”

Khả năng miễn dịch?

Kiều ích Ngọe trong lòng rất kích động, nhưng cô lại cố tình bày ra bộ mặt không vui: “Tôi không biết”

Lục Khánh Nam thậm chí còn dụ dỗ: “Kiều Bích Ngọc, đừng gây rắc rếi nữa.

Chuyện này thực sự quan trọng có bao nhiêu sinh mạng đang chờ đợi tin tức này chứ? Lần trước sâu đã cho Rafael uống loại thảo dược gì khiến anh ta cứng đờ và tê liệt. Cô có nhớ các loại dược liệu đó không?”

“Nhiều lảm, không biết mọi người muốn biết cái nào?” – Kiều Bích Ngọc không dám trì hoãn chuyện quan trọng.

Thứ mà cô và Tang Ba ăn nhiều nhất là rau thơm dùng để ướp gia vị nướng thịt và loại bỏ dầu mỡ.

“Lá màu tím, hoa nhỏ màu trắng, mùi hơi hăng, vị hơi đẳng, khi ăn để lại hương thơm trong miệng”

“Chúng tôi cũng ăn rất nhiều lá xương rồng.

Lớp nhựa dày của lá xương rồng đủ để làm dịu cơn khát của chúng tôi. Tuy nhiên, tôi biết răng có một loại cây mọng nước có độc, ăn vào sẽ làm tê liệt thần kinh toàn thân Kiều Bích Ngọc nói với họ vô cùng chỉ tiết, Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc đã lấy một cuốn sổ ghi chép, nhưng họ thực sự không quen với thực vật sinh thái trên hòn đảo này.

“Ngày mai cô và Tang Ba, hãy đi với chúng tôi để chọn một số mẫu những loài cây đó”

“Tang Ba cũng ở trong cung điện này?” – Kiều Bích Ngọc lập tức nhìn chãm chẵm vào họ.

“Anh ta đến tìm cô”

Khi Kiều Bích Ngọc tìm thấy Tang Ba, cô biết rằng Tang Ba đã vào cung điện tìm cô ba ngày trước và anh ta đã bị Lục Khánh Nam đã lừa Tang Ba đến khu vực bệnh nhân tìm kiếm suốt ba ngày đế làm thí nghiệm.

“Mạng của mấy người thì đáng quý còn mạng của những người hoang dã kia thì không phải đúng không!” – Kiều Bích Ngọc trở nên tức giận.

Nếu không phải vì tình hình chung, Kiều Bích Ngọc thật sự là không muốn đem những kẻ vô liêm sỉ này đi tìm và phân biệt thảo dược.

Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc tự biết có tội không dám nhìn thẳng cô.

“Rafael đã ăn loại cây này, vì vậy anh ta đã bị trúng độc và bị liệt”

Đây là loài cây mọng nước, cây cao nửa mét không nở hoa, có lá xanh mướt, dày mọng nước, có nhiều gờ giống như cây xương rồng nhưng các gờ mềm.

Kiều Bích Ngọc dắn Lục Khánh Nam và bọn họ ra ngoài xác định các loại cây khác có, cà chua nhỏ, măng cụt lớn, dưa hấu vỏ đen và chọn lựa một số trong số chúng để mang về.

Ngoài ra còn có một loại lá chuối lớn, rất to có thể quấn cả người, có màu xanh ngọc bích, mùi cỏ tươi nồng, lá này có thể giảm bớt một số khó chịu về đường tiêu hóa.

Tang Ba biết họ đang tìm các loại thảo mộc để chữa bệnh nên đã chủ động nhổ một vài loại cây khác nhau và giải thích vài câu.

Một loại cây cỏ lùn, màu tía, thân mảnh, chỉ có 3 lá, rễ cỏ cũng có màu tím, vị rất đắng, có tác dụng kháng viêm, giảm đau rất mạnh Loại còn lại là cây nho có lá màu xanh đậm và phần dưới màu trắng, giống cây leo, cây rất khô và hầu như không có nước ép. Tang Ba thường đập nhuyễn cho vào cổ họng, có thể kích thích mạnh dạ dày.

“Tang Ba, anh đừng quan tâm đến lũ ngốc này” – Kiều Bích Ngọc trừng mắt với đám người Lục Khánh Nam.

Nữ phiên dịch viên Lily cũng làm theo, hiện nay dịch bệnh đang lan tràn trên đảo, không ai có thể tự chăm sóc được, gạt bỏ những định kiến sang một bên và nỗ lực hết mình, cô giải thích về công dụng và chức năng của loại thuốc thảo dược mà Tang Ba vừa kể.

Những người phía sau vội vàng ghi chép lại Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc nhìn thế thì lương tâm cắn rứt, nhìn Tang ba nói thầm: “Anh ta có vẻ là người tốt”

Vì thân hình to lớn vạm vỡ và khuôn mặt hung tợn của những người hoang dã, trong lòng bọn họ có định kiến và chỉ sau khi thực sự hòa hợp với nhau, bọn họ mới biết rằng những người hoang dã bản địa trên hòn đảo này sẽ không tấn công trừ khi có xung đột lợi ích và thậm chí họ còn rất thân thiện.

‘Sau ba ngày bận rộn, ngoài việc cẩn thận phân biệt các thực vật khác nhau trên đảo, Lục Khánh Nam và những người khác còn tìm hiếu về tính cách và thói quen của những người hoang dã.

“Vi vậy, việc Kiều Bích Ngọc vừa đặt chân lên đảo đã được một người hoang dã nhặt được là một điều tốt”

Sau bữa tối, họ đang phân loại các nguồn thảo dược mà họ thu thập được, trong khi nói chuyện bọn họ nhắc tới việc: “Lily nói với tôi rằng Tang Ba liên tục gọi Kiều Bích Ngọc là bé con.”

Điều này nghĩa là Tang Ba đang xem Kiều Bích Ngọc như một đứa con.

Kiều Bích Ngọc đang ở trong một căn phòng khác, cô đột nhiên hắt hơi.

Cô chỉ học được một ít ngôn ngữ của những người hoang dã, Tang Ba liên tục hét lên với cô một cách phát âm kỳ lạ. Cho đến nay, Kiều Bích Ngọc không hề biết rằng nó có nghĩa là một đứa con.

‘Sáng sớm hôm sau, Kiều Bích Ngọc kéo Tang Ba ra khỏi cung như mấy ngày trước, Tang ba tưởng hôm nay bọn họ sẽ đi tìm cây cỏ, nhưng Kiều Bích Ngọc phản bác: “Chúng ta bí mật rời đi, đừng để họ biết”

Tang Ba đứng yên, chậm chạp một lúc, vẫy ngón tay và lẩm bẩm: “Không… không được… đã hứa với họ”

“Chỉ cần không cho họ biết thôi” – Kiều Bích Ngọc giải thích ngắn gọn.

“Tang Ba, hiện tại trên đảo chỉ có vài người sẽ không mắc bệnh, và chúng ta đều không sợ bệnh này”

“Nước sạch là rất quan trọng. Chúng ta hãy nhìn vào tình hình dọc theo thượng nguồn của con sông ngày hôm nay và tìm xem có nguồn nước sạch hay không”

Nước trữ trong cung hiện tại đang rất tiết kiệm, nhưng sẽ không bao lâu nữa sẽ dùng hết, mấy người hoang dã đã bắt đầu trực tiếp uống nước sông mặc kệ dịch bệnh, người ta không thể thiếu nước, cho nên gần đây, người bệnh ngày càng nhiều.

Nếu bệnh tiếp tục diễn biến xấu như thế này, hậu quả sẽ rất tai hại, cuối cùng ai cũng chết. Về dược thảo, mấy người Ngụy Bắc vẫn đang cố làm thí nghiệm nhóm, cô và Tang Ba hiện tại được miễn nhiễm nên phải tìm cách giúp đỡ khác.

Sau khi Tang Ba hiểu ra, anh ta đã bị Kiều Bích Ngọc thuyết phục và gật đầu với cô.

Trên thực tế, bất kể Kiều Bích Ngọc nói gì, miễn là nghe đúng, Tang Ba sẽ tin vào điều đó.

Tuy nhiên, gần đây Samba đã tiếp thu một số trí tuệ ngôn ngữ, thực sự đã hỏi lại “Tại sao… không thể… nói với… họ”

Kiều Bích Ngọc nghiến răng: “Họ là kẻ xấu”

Cô muốn ra ngoài tìm ngưồn nước nhưng Quách Cao Minh không đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.