Phần lớn mọi người trên du thuyền đều tụ tập vào phòng điều khiển trung tâm.
Nơi này có rất nhiều bảng điều khiển, màn hình hiển thị, radar, bảng phân tích số liệu, mọi người đều cảm thấy căng thẳng và bất an, cả chiếc thuyền đang run lên, nghiêng ngả, bão táo bên ngoài liên tục đánh úp tới đây.
‘Đồng hồ hiển thị bây giờ là một giờ ba phút trưa, nhưng mặt biển lại nổi sóng nổi gió, cả bầu trời tối đen, đám mây đen thùi đã che kín cả màn trời khiến nó trông như ngày tận thế.
“Chiếc thuyền của chúng ta có thể lặn xuống sâu nhất là một cây số, liệu chúng ta có nên..”
Hầu Tử đề nghị.
Bên kia đột nhiên có tiếng hét vội vã: “Xoáy!
Xoáy nước!”
“Cố định vị trí!” Quách Cao Minh bồng nhiên hét lớn lên.
Rung lắc dữ dội khiến họ không cách nào đứng vững, bọn Ngụy Bắc đã nhanh chóng buộc.
bản thân mình dính chặt vào ghế, những thành viên khác ngồi dưới đất hoặc là tất cả mọi cách giữ vững vị trí của mình, giảm bớt tổn thương.
“Cậu Cao Minh, chúng ta làm sao bây giờ?”
Giọng Ngụy Bắc đã bắt đầu run run.
Phương hương của du thuyền đã mất khống chế, điên cuồng chạy về một phía, sức mạnh của lốc xoáy dưới mặt biển là thứ lực động cơ khoang thuyền của bọn họ không thể địch lại nổi.
Mặt Quách Cao Minh cũng tối tăm, anh ngước lên nhìn về phía Rafael theo bản năng.
Rafael ung dung tìm được một vị trí và dùng dây thừng trói chặt mình lại, anh ta chậm rì rỉ như một người đứng ngoài cuộc, trông cũng không có vẻ lo lắng gì.
“Cậu Cai Minh, vùng biển này có rất nhiều đá ngầm nhấp nhô không đồng đều, khoang số hai dưới đáy thuyền đang rò nước vào.
Một người thở hồng hộc chạy tới, cả người ướt đẫm và sắc mặt căng thẳng tái nhợt như tờ giấy.
Những lời đó làm cho người ở chỗ này càng thêm lo âu bất an, “Vậy làm sao bây giờ!”
“Khoảng năng lượng số hai đó chính là nơi phát nguồn năng lượng lớn nhất của chúng ta, nếu chúng ta sửa lại khẩn cấp…
“Bây giờ tốc độ rò nước quá nhanh, thân thuyền lại láo đảo nghiêng ngả không ngừng nên không cách nào tiến hành tu sửa!”
Từng câu từng chữ đẩy con người ta vào tuyệt vọng.
Châu Mỹ Duy cuộn người run rẩy theo bản năng, Bùi Hưng Nam ôm chặt lấy cô ấy, bọn họ không hề nói gì, giờ này khắc này, tất cả tế bào trong người đều ở hoảng sợ bất an, như là tất cả mọi người cùng nhau rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ.
“Cao Minh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Tất cả mọi người đều chờ đợi anh lên tiếng Bây giờ bọn họ đang đối mặt với hai sự lựa chọn.
Thứ nhất, bọn họ chia nhau ra để lên thuy nhỏ chạy khỏi con thuyền này, đó là con thuyền hình trước chống đạn và không thấm nước, vì có kích thước nhỏ nên có thể giảm sự tiếp xúc xuống thấp nhất, chờ bọn họ thoát khỏi bão táp.
lần này xong thì có thể liên lạc với người bên ngoài và cầu cứu Nhưng đó là lựa chọn rất nguy hiểm vì thức ăn trong khoang thuyền và năng lượng chỉ có thể cung cấp cho người bên trong thời gian một tuần, nếu như thuyền cứu hộ bị trục trặc hệ thống hoặc.
là trôi đến một vùng biển đặc biệt không thể liên lạc với tín hiệu vệ tỉnh thì chỉ biết chờ chết trên mặt biển mênh mông này.
Thứ hai, mọi người tiếp tục ở lại trên con thuyền khổng lồ này để chống chọi lại với cơn bão.
‘Thẳng thì thắng hiểm, thua thì mọi người cùng chết.
Thế nhưng Rafael bây giờ lại như một người đứng xem kịch, nhìn chúng sinh vùng vẫy trước.
hiểm họa thiên nhiên đau khổ và bị bóp chết như một con kiến Bởi vì anh ta chiếm lấy cơ thể của Đường Tuấn Nghĩa, có thể dễ dàng lấy linh hồn mình ra nên tai họa lần này chỉ là một trò chơi để Rafael quan sát.
Quách Cao Minh tức tối nhìn nụ cười trêu tức trên môi Rafael, mặt anh tối tăm đi thẳng lên phòng điều khiển trung tâm, Ngụy Bắc nhanh chóng giao lại vị trí thuyền trưởng lại cho anh.
Mọi người cùng nín thở.
Ngón tay thon dài của Quách Cao Minh nhanh chóng lướt trên máy phát thanh, giọng nói trầm thấp gắn từng chữ một: “Mọi người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, trong vòng mười phút chạy tới tập họp ở phòng điều khiển trung tâm.
“Sử dụng dây thừng buộc vào eo, gom tất cả vật phẩm cần thiết đều phải cố định vào khoang thuyền.
Tiếng loa phát thanh nhanh chóng vang lên trong thuyền, giọng nói uy nghiêm và trầm thấp của Quách Cao Minh lọt vào tai mọi người, tất cả đều bắt đầu hành động, không có ai chần chừ và phản đối.
Thành viên trên thuyền nhanh chóng chạy qua chạy lại, Quách Cao Minh lại tiếp tục nói: “Từ bỏ khoang thuyền số hai”
“Đóng cửa và ngắt hết tất cả các nguồn điện thoại phòng trung tâm.
“Tất cả các thành viên trong phòng chỉ huy trung tâm dừng hết tất cả mọi hoạt động, không cần phải cố gắng đi ngược lại, đừng sợ hãi!”
“Du thuyền lướt về phía lốc xoáy nước, tới điểm giới hạn thì chúng ta dùng hết tất cả mọi nguồn năng lượng lao đi, chiếc du thuyền này có thể ngăn được cơn sóng gió này, mọi người phải tập trung tất cả mọi tinh thần nhìn điểm giới hạn, tất cả mọi người đều có một vị trí và trách nhiệm riêng!”
Quách Cao Minh nói đừng sợ hãi Quách Cao Minh nói chiếc thuyền này có thể ngăn được cơn sóng gió.
Lệnh của Quách Cao Minh đã cho bọn họ tất cả mọi hi vọng sống, cực kì kiên định, dồn hết sức thực hiện đến cùng, Người trong đoàn thủy thủ lập tức lên tỉnh thần, tập trung cao độ và thậm chí là quên mất sợ hãi, tất cả mọi người đều phụ trách một mảng và người nào cũng nhìn chằm chằm màn hình, hai †ay căng thẳng run run.
Trong lòng có sự tin tưởng vững chắc, đánh cược tính mạng mình giữ cho đến cùng, bọn nhất định sẽ không chết ở đây!
Bọn Ngụy Bắc cắn chặt răng, hốc mắt đỏ ửng và siết chặt nằm đấm, hai tay bấu chặt lấy đùi mình để tập trung hơn bao giờ hết.
Xoay nước khổng lồ trên mặt biển chẳng khác gì một hố đen vũ trụ nhanh chóng cẩn nuốt cả con thuyền, sau đó tạo thành cột nước thật lớn đẩy con thuyền lên cao.
Tất cả mọi thứ xoay vòng.
Tiếng la hét thất thanh, liên tiếp, phòng chỉ huy trung tâm nhanh chóng đụng vỡ ngã.
Chịu đựng.
Quách Cao Minh nắm lấy chiếc bàn, anh nhếch môi, tìm cũng như ngừng đập và trong nháy mắt anh đã hét lên: “Lập tức!”
Bọn Ngụy Bắc run rẩy điều khiển các thiết bị, tất cả mọi nguồn điện trên du thuyền đều được bung ra, Quách Cao Minh nhanh chóng xoay bánh lái Sức mạnh động cơ của du thuyền nhanh chóng tạo thành lực ly tâm cực mạnh khỏi lốc xoáy, trong nháy mắt, chiếc du thuyền như con quái vật khổng lồ được ném ra khỏi biển sâu và bay vút trên mặt biển.
Thân thuyền lắc lư nghiêng ngả, xóc xảy đau hết cả đều và sau tiếng va chạm như tiếng nổ lớn, mọi người người đầu váng mắt hoa.
Nửa tiếng sau, mọi người trên thuyền dần tỉnh táo lại Bọn họ đã rời khỏi vùng biển đáng sợ đó và bầu trời lại trong mây lại xanh, tầng mây đen ngòm bắt đầu tản đi.
Trước mặt bọn họ là một hòn đảo xanh biếc.