“Nhà họ Kiều xảy ra chuyện, bây giờ cô ấy đang ở thành phố Hải Châu.”
Người đàn ông đứng trước cửa căn hộ 502 bỗng nhiên hét lớn: “Lục Khánh Nam, tôi muốn nhờ cậu một việc, coi như là tôi nợ cậu, tôi muốn cậu đến thành phố Hải Châu trông chừng cô ấy ngay bây giờ.”
Sắc mặt Lục Khánh Nam vô cùng dữ tợn, bỗng nhiên quay người lại.
Nói chuyện cũng không thèm để ý: “Sao vậy? Không phải cậu lo lắng tôi và cô ấy sẽ xảy ra quan hệ mập mờ sao? Không phải lần trước cậu còn cố ý bảo cô ấy cách xa tôi ra à?”
Quách Cao Minh rất bình tĩnh khi đối mặt với dáng vẻ tức giận của Lục Khánh Nam, anh nhắc đến một chuyện cũ khác: “Lúc cô ấy mang thai thì liên tục bị tấn công, không phải tôi sai người làm, cũng không phải là Đường Tuấn Nghĩa làm… Tôi không tra được đối phương là ai.
Ban đầu Lục Khánh Nam rất tức giận nhưng rồi anh rất ngạc nhiên khi nghe thấy chính miệng Quách Cao Minh nói rằng có chuyện anh điều tra không ra, thật là kỳ lạ.
“Là phụ nữ, nhắm vào Kiều Bích Ngọc sao?”
“Vậy thật là dễ đoán, chẳng qua là mấy người phụ nữ yêu mến cậu mà thôi. Chắc hẳn là cậu không hiểu rõ phụ nữ rồi.. Một khi phụ nữ bắt đầu ghen tị thì họ như người điên vậy, chuyện mà bọn họ muốn làm khẳng định là muốn Kiều Bích Ngọc một xác ba mạng. Nếu như Kiều Bích Ngọc xảy ra chuyện gì bất trắc thì tất cả đều là do cậu ban tặng cả mà thôi.”
Lục Khánh Nam cố ý nói chậm dần, dáng vẻ tức giận và mỉa mai anh. Kiểu Bích Ngọc kết hôn với anh là vì mang thai, chuyện này không biết đã khiến bao nhiêu cô gái yêu mến anh muốn cô phải chết.
Lục Khánh Nam cho rằng anh sẽ phản bác lại, nhưng anh không làm thế, anh chỉ im lặng một cách đột ngột.
Dường như Quách Cao Minh cũng đồng ý với anh ta, nếu như Kiểu Bích Ngọc xảy ra chuyện gì xấu thì đều là do anh.
Từ nhỏ Lục Khánh Nam đã rất kính trọng
anh, rất ít khi tranh chấp với anh. Đây là lần đầu tiên anh chế nhạo đối phương một cách ngạo mạn như vậy, thế nhưng khi thấy Quách Cao Minh im lặng thì anh ta lại mất tự tin.
Lục Khánh Nam biết rằng anh ta nên thừa nhận một chuyện, đám người trong giới giải trí luôn lén lút nói rằng anh ta chơi thân với Quách Cao Minh là vì lợi ích của gia đình nhà họ Quách.
Anh ta không quan tâm lắm, cho dù một người có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ luôn có đúng và sai.
Mà ở nhà họ Lục phía trên anh ta còn có ba người anh trai ruột, nghe nói Hoàng Thái Hậu nhà anh ta luôn mơ ước có một cô con gái nhưng thai thứ tư vẫn là con trai nên trong lòng vô oán giận, rất thích bắt nạt đứa con thứ tư là anh ta. Lục Khánh Nam nào dám phản kháng lại mẹ mình, ngoài giấy dụa thì không còn cách nào cả.
Nhưng lần này Quách Cao Minh lại nghỉ ngờ anh ta có quan hệ mập mờ với Kiều Bích Ngọc, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận.
“Quách Cao Minh, đúng là tôi thích Kiều Bích Ngọc, tôi cũng sẵn lòng giúp cô ấy, nhưng tiền đề đều là vì cô ấy là vợ của cậu.”
Là vì Quách Cao Minh nên anh mới tin tưởng cô. Anh ta nói xong thì bước vào thang máy.
Lục Khánh Nam cảm thấy có thể là do ảo giác của mình, hình như anh nghe được sau lưng mình vang lên câu “Xin lỗi” sau đó cửa thang máy vừa lúc đóng lại, lúc này anh ta rất ngạc nhiên.
Quách Cao Minh cũng biết nói “Xin lỗi” à?
Quen biết nhau gần 20 năm, Quách Cao Minh xấu tính như thế cũng đã học được cách nhượng bộ rồi.
Lục Khánh Nam đi ra khỏi chung cư thì lập tức gọi điện bảo thư ký đặt vé máy bay cho mình: “Nhân tiện tôi muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Kiều ở thành phố Hải Châu.”
“Cậu Lục, có phải anh muốn tìm hiểu xem cô Kiều đi đâu không?” Trợ lý đã đoán ra tất cả.
“Bây giờ cô Kiều đang ở bệnh viện trung tâm của thành phố Hải Châu.”
Lục Khánh Nam do dự một chút: “Chắc không phải là cô ấy bị thương hay tàn tật gì đâu?”
“Là cha của cô, sáng hôm qua ông ấy bị tai nạn giao thông.”
Lục Khánh Nam thả lỏng tâm trạng, chỉ cần Kiều Bích Ngọc không có việc gì là được, còn người khác có xảy ra việc gì cũng không liên quan đến anh ta. Nhưng mà mỗi lần Kiều Bích Ngọc về thành phố Hải Châu thì đều xảy ra chuyện, cũng không phải là do cô tìm rắc rối mà là những người phụ nữ kia thích gây rắc rối cho cô.
Đối với Kiều Bích Ngọc mà nói thì thành phố Hải Châu thực sự là một nơi nhiều tai nạn.
Châu Mỹ Duy đứng ở chỗ hẻo lánh gọi điện thoại, Kiều Bích Ngọc thành thật đứng bên thang máy chờ cô ấy. Nhưng thang máy còn chưa đến thì một người phụ nữ lao như điên đến sau lưng, túm lấy mái tóc dài của cô một cách thô bạo, móng tay sắc nhọn cào xuống mặt cô, để lại vài vết thương không sâu.
Kiều Bích Ngọc kịp thời phản ứng lại, trở tay đẩy đối phương ra.
Nhưng đối phương lại giống như muốn liều mạng với cô, nhéo cổ tay cô đến chảy máu, sống chết không chịu buông tay ra. Kiều Bích Ngọc lập tức không thèm khách sáo với cô ta, hất thẳng phần cháo nóng hổi trên tay vào mặt của đối phương.
Châu Mỹ Duy nghe thấy âm thanh ồn ào thì lập tức chạy đến, kêu lên: “Diệp Tuyết, cô muốn làm cái gì hả?”
Kiểu Bích Ngọc dùng một tay đẩy đối phương ra, nhưng sàn đá cẩm thạch của bệnh viện rất nhẵn vì thế Diệp Tuyết lảo đảo rồi té xuống.
Khi thấy rõ người phụ nữ trước mặt thì Kiều Bích Ngọc vô cùng ngạc nhiên. Cô tưởng rằng mình gặp phải người điên, không ngờ lại là người quen. Một ít cháo từ bữa sáng dính vào mái tóc của cô ta, lúc này Diệp Tuyết thật sự xứng với danh hiệu người điên.
Diệp Tuyết bò dậy định lao về phía Kiều Bích Ngọc, trong miệng cứ lẩm bẩm mắng chửi: “Con tiện nhân Lê Yến Nhi này, mày dám cướp chồng của tao, mày là con hồ ly tinh vô liêm sỉ! Mày đi chết đi, đi chết đi!”
“Cô điên đủ chưa?”
Lúc này, một bóng người cao lớn ở đẳng xa giận dữ chạy đến, lúc Diệp Tuyết nghe thấy giọng nói này thì lập tức trở nên sợ sệt, cô ta chỉ đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy đứng cạnh nhau, hai người cảnh giác nhìn người đang đi
đến, là Doãn Thành Trung.
Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp thành phố Hải Châu.
Cửa thang máy vừa lúc mở ra, Châu Mỹ Duy ra hiệu bảo cô không cần phải quan tâm đến
những người này.
Nhưng Kiểu Bích Ngọc nhìn Diệp Tuyết ở trước mặt, cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi Doãn Thành Trung kéo Diệp Tuyết, cô ta giống như người làm sai chuyện, liên tục cầu xin anh ta: “Chồng à, em biết em sai rồi, anh bỏ qua cho em có được không, tối nay anh hãy về nhà đi mà được không?”
Kiều Bích Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Tuyết, cô cảm thấy bây giờ người phụ nữ này ngay cả nói chuyện cũng hơi mê sảng bất thường.
“Kiều Bích Ngọc, vừa rồi thật sự xin lỗi cô, tôi đưa cô ấy đi trước.”
Sắc mặt Doãn Thành Trung rất khó coi, giọng nói cũng phức tạp, anh ta xin lỗi cô rồi thô bạo kéo Diệp Tuyết về phía cửa.
Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy cũng không thèm so đo với anh ta, chỉ thu dọn bữa sáng trên sàn nhà, sau đó bước vào thang máy, nhưng cả
hai đều nhận ra sự khác thường vừa rồi của Diệp Tuyết.
“Vừa rồi hình như Diệp Tuyết cho rằng cậu là Lê Yến Nhi?”
Giọng Châu Mỹ Duy có vẻ không chắc chắn, nhíu nhíu mày: “Nhưng mà không nên như vậy nha, hai chị em nhà họ Diệp nhất định có thể phân biệt cậu và Lê Yến Nhi chứ.”
“Cậu có cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của Diệp Tuyết giống như rối loạn tỉnh thần không?“ Kiều Bích Ngọc đột nhiên hỏi một câu.
“Dáng vẻ vừa rồi quả thật giống như rối loạn tỉnh thần.”
Thật ra Châu Mỹ Duy vẫn luôn hận hai chị em nhà họ Diệp, những chuyện mà hai chị em này làm ra đều không có việc nào tốt cả: “Kiều Bích Ngọc, cậu ở thành phố Hải Châu chắc chắn không thể nào tránh khỏi chuyện gặp phải hai
chị em bọn họ, cậu phải cẩn thận một chút.”
Kiều Bích Ngọc vốn tưởng rằng cô nhất định sẽ gặp được Diệp Vân và Diệp Tuyết, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ, cha cô bệnh nặng phải nhập viện đã hơn 24 tiếng đồng hồ, nhưng người mẹ kế của cô vẫn còn chưa đến.
“Diệp Vân đến cũng vô dụng thôi, gặp mặt Kiều Văn Vũ là lại cãi nhau, thôi chi bằng đừng đến”
Trước giờ bà nội Kiều là kiểu người nịnh hót, nhưng bà ấy thật sự rất thương con trai, sáng sớm đã chạy đến bệnh viện, dù sao con trai
cũng là chỗ dựa duy nhất của bà.
“Diệp Vân cãi nhau với cha sao? Bọn họ cãi
nhau chuyện gì thế?”
Bà nội Kiều cũng không thèm quan tâm đến cô, chỉ rướn cổ nhìn ra ngoài cửa: “Người nhà họ Quách đâu, bà phải đi hỏi cho rõ ràng, cháu và Quách Cao Minh vẫn còn chưa ly hôn, thế nên cậu ta vẫn là con rể nhà họ Kiều chúng ta. Bây giờ ccha vợ xảy ra chuyện thế mà cậu ta cũng không chịu đến thăm. Bích Ngọc, cháu mau gọi
điện thoại cho nhà họ Quách đi.”
Vừa nhắc tới nhà họ Quách thì Kiểu Bích Ngọc lại cúi đầu xuống, không hề lên tiếng.