Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 132: Chương 132: Tôi cũng sẽ biết sợ, vì cô




Chạng vạng tối bảy giờ, trời đã tối lại.

Thời điểm vốn nên im ắng, mà ở nơi này lại ầm ï tới mức có chút không yên bình.

Dưới bầu trời mờ tối, dáng vẻ mọi người vội vàng, bọn họ chiếu đèn pin sáng ngời, trên tay ai cũng cầm một tấm ảnh màu.

Đó là ảnh của một cô gái, cô mặc chiếc váy trong bộ sưu tập mùa hè mới nhất của Chanel, chiếc váy màu tím nhạt in hoa có cổ đứng màu trắng, giày đế bằng màu đen in hình rắn, gương mặt xinh đẹp, tóc đen xoăn óng ánh mềm mượt dài tới eo.

“Xin chào, xin hỏi cô có từng nhìn thấy cô gái này không.”

“Có bất kỳ ấn tượng gì cũng có thể cung cấp cho chúng tôi, chúng tôi sẽ trả thù lao.”

Tối đó ở khu giải phóng cũ Chiến Thành cực kỳ náo nhiệt, một đám đàn ông cường tráng cao lớn xa lạ, vẻ mặt kỳ lạ hỏi thăm xung quanh tin tức của một cô gái.

Người dân ở đó đều xôn xao, mọi người cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, bởi vì nghe nói nếu có thể tìm ra cô gái này, đối phương sẽ sẵn sàng rộng rãi trả ba tỷ rưỡi, đó chính là một số tiền kếch xù.

“Cô gái này là ai vậy?”

Một người rất ngạc nhiên hỏi.

Mà lúc này, cô gái mặc chiếc váy màu tím nhạt in hoa có cổ đứng trắng đang ở trong một ngôi nhà ngói bình thường trong cùng của khu giải phóng cũ, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc luống cuống, đang cố gắng giao tiếp với bà lão trước mặt.

“Cháu chỉ trùng hợp gặp được cháu trai bà trong công viên, sẵn tiện dẫn cậu bé về mà thôi… Không cần nấu cơm cho cháu, cháu phải đi.”

“Chỗ của bà có điện thoại hay không?”

Kiểu Bích Ngọc nói tiếng phổ thông, dùng tay giơ bên tai ra hiệu mình muốn gọi điện thoại: “Cháu muốn gọi điện thoại về nhà, cháu sợ người nhà đang tìm cháu.”

Bà lão trước mắt khoảng bảy mươi tuổi, bà ấy mặc quần áo đơn giản gọn gàng, cười vô cùng hiền lành: “Cô rửa tay xong là đến bữa cơm luôn.”

Kiều Bích Ngọc muốn sụp đổ, cô không thể giao tiếp với bà lão này được.

Kiều Bích Ngọc nhìn sắc trời bắt đầu tối ngoài cửa, trong lòng càng hoảng hốt, liên tục nhấn mạnh, hi vọng đối phương có thể hiểu ý của mình một xíu: “Cháu muốn gọi điện thoại, bà có điện thoại hay không, điện thoại đó.”

“Thằng cháu này của tui quậy lắm, tui tìm nó lâu lắm luôn, cảm ơn cô đưa nó về nhé.”

Nhưng người ta vẫn cảm ơn cô, nói xong, hình như đột nhiên bà lão nhớ ra gì đó, vẻ mặt hưng phấn quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Để tui đi bắt con gà trống bự đưa cô mang về.”

Nói cái gì vậy! Kiều Bích Ngọc chỉ nghe được bà ấy nói “Gà trống lớn”

gì đó.

“Cháu không muốn gà, cháu phải về nhà”

Kiều Bích Ngọc ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách, vẻ mặt có chút bất an.

“Chị ơi.”

Một giọng nói trẻ con truyền tới, một cậu bé khoảng ba tuổi giơ một quả táo đi về phía cô, cười đến có chút ngốc nghếch, dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng.

Kiều Bích Ngọc cúi đầu nhìn đứa bé bên chân mình, nhận quả táo của cậu bé: “Cảm ơn em.”

Nhưng cô thật sự không muốn ăn.

Lúc chiều, cô đang ở trong công viên nhỏ kia hờn dỗi thì đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vì hiếu kỳ nên cô đi về hướng âm thanh kia phát ra.

Sau đó cô tìm được đứa bé này dưới một chiếc cầu trượt đã rất cũ nát bên phải công viên.

Ban đầu cô còn tưởng rằng đứa bé này ngã bị thương, cô cẩn thận tới gần cậu bé, may mắn phát hiện trên người đứa bé này không có vết thương, mà không may là hình như cô bị quấn lấy rồi.

“Em muốn mẹ.”

Đứa bé luôn khóc đòi mẹ, khóc mãi.

Kiều Bích Ngọc không biết dỗ người khác, cho dù đối phương là một đứa bé ba tuổi, cô cũng có vẻ hơi luống cuống.

Cô lập tức nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, giao cho cảnh sát xử lý, nhưng một giây sau, cô rất tức giận phát hiện điện thoại của mình để quên trong xe của Quách Cao Minh.

“Có phải nhà em ở gần đây không, chị dẫn em về nhà nhé.“ Cô ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé hỏi.

Hình như đứa bé hiểu lời cô nói, hoặc có lẽ do xung quanh không có người, lại khóc mệt rồi, cậu bé bò dậy, bàn tay múp míp nắm chặt lấy tay cô.

Sau đó không biết quẹo bao nhiêu ngã đã tới chỗ này, Kiều Bích Ngọc rất vinh quang lạc đường.

Bây giờ cô muốn đi cũng không biết đi đường nào.

Ngoài cửa càng lúc càng tối khiến cho cô càng thêm bất an, lát sau bà lão đã xách theo một con gà trống khoảng ba cân bước tới.

“Chút nữa cô mang về nhé.”

Bà ấy đặt con gà trống lớn trước mặt Kiều Bích Ngọc, cô hơi trợn mắt, tay còn chưa kịp nhận lấy, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chó gà hoảng sợ kêu loạn lên bên ngoài.

Hơn mười chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng xông vào khu giải phóng cũ ở ngoại ô, quấy rầy sự yên tĩnh của nơi này.

“Két”

một tiếng.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, ánh đèn trắng chói mắt chiếu tới, thoáng cái đã chiếu khu hoang vắng đen kịt này sáng như ban ngày.

Người trong nhà sợ hãi nhìn, con gà trống lớn trước mặt bay lên, dường như cũng hoảng sợ mà bất an kêu quác quác quác.

Đứa bé trai hoảng sợ bật khóc, vẻ mặt bà lão luống cuống nhìn một đám đàn ông xa lạ cường tráng cao lớn xông vào nhà mình, sợ tới mức ôm chặt đứa bé trong ngực, ngồi xổm xuống run rẩy.

“Mấy, mấy người muốn làm gì!”

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc căng thẳng, nhìn đám đàn ông trước mắt, cô lập tức đứng dậy khỏi ghế.

Nhưng cô vừa nói xong, ngoài cửa đã xuất hiện bóng người anh tuấn quen thuộc.

Vẻ mặt cô hơi sửng sốt, mà tương phản với vẻ mặt của cô, mặt Quách Cao Minh lại không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh, vệ sĩ hai bên nhường đường cho anh, anh tới gần cô từng bước một.

Kiều Bích Ngọc muốn nói gì đó, nhưng… Có lẽ là do đèn xe bên ngoài quá chói mắt, hoặc có lẽ là chuyện bất chợt này cũng khiến cô hoảng sợ, hình như anh vô cùng… Tức giận.

“Anh làm gì thế”

Cô bị anh tóm cổ tay, trực tiếp lôi ra ngoài, anh vô cùng dùng sức, siết đến mức cổ tay cô đau như sắp đứt ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, theo bản năng giãy giụa muốn gạt anh ra.

“Quách Cao Minh, thả tôi ra.”

“Đau quá.”

Ra khỏi nhà ngói, trên đầu là lác đác sao trời, dưới chân là con đường đất không bằng phẳng, xung quanh toàn là cỏ dại đá vụn, phía sau là một mảnh ruộng, buổi tối ở chỗ này yên tĩnh, không có đèn đường, có vẻ hơi hoang vu.

“Buông tay ra, anh muốn dẫn tôi đi đâu.”

Giọng nói của Kiều Bích Ngọc trở nên hoảng sợ, bị anh kéo đi về phía trước… Phía trước tối đen như mực, đồng ruộng có chút u ám, rơm rạ cao cao bị gió thổi lung lay, giống như bóng ma.

Nhưng người đàn ông cao lớn phía trước lại mím môi, không nói một lời, dưới ánh trăng lành lạnh, sắc mặt anh lạnh lùng, đôi mắt trầm lắng nhìn vào nơi sâu thẳm, đen tối nhất.

Anh nắm chặt cổ tay cô, không hề có chút thương xót nào, ngược lại vì giọng nói của cô mà giống như phẫn nộ hơn, siết chặt cổ tay cô ép buộc kéo cô đi.

“Quách Cao Minh, anh muốn làm gì, thả tôi ra, thả tôi ra, tôi không muốn đến chỗ đó.”

Giọng nói của cô cố nén tiếng khóc, cô rất sợ tối, vô cùng sợ bóng tối: “Anh muốn làm gì, thả tôi ra, tôi không muốn đến chỗ đó.”

Ngay cả lúc đi ngủ, cô cũng nhất định phải mở đèn ngủ, nếu không chắc chắn sẽ mơ thấy ác mộng.

Đây là ruộng nước, lúc chân cô giẫãm vào nước bùn dưới ruộng, có lẽ do là buổi tối, ruộng lúa này trong mắt cô vô cùng u ám đáng sợ, mỗi bước đi, xúc cảm lành lạnh khiến cả người cô không nhịn được run rẩy.

Cô lập tức nhớ tới trước kia, lần đó suýt chút nữa cô đã chết giữa đồng ruộng giống thế này, cũng trong đêm tối lờ mờ, cũng u ám như thế.

“Không…”

“Thả tôi ra, tôi không muốn”

Sắc mặt cô trắng bệch, hoảng sợ la to, dùng sức đẩy tay anh ra, muốn tránh thoát, muốn chạy trốn, bỏ chạy.

“Không muốn cái gì, vậy cô muốn đi đâu.”

Người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, anh quay người, ánh mắt nặng nề nhìn cô, đồng tử lạnh như không có độ ấm: “Kiều Bích Ngọc, cô sợ lắm à? Hừ, bây giờ cô có tâm trạng như thế nào.

Anh nhìn thẳng vào cô, nghiến răng nói: “Hôm nay tôi tìm cô cả buổi chiều cũng có tâm trạng như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.