Lúc trở lại khách sạn, đã gần rạng sáng.
“Đợi một chút.”
Nhìn nhân viên phục vụ trong khách sạn tự mình cầm thẻ phòng tới mở cửa cho bọn họ, Kiều Bích Ngọc nhìn cánh cửa trước mắt, mở miệng ngăn cản theo bản năng.
“Đợi cái gì?”
Quách Cao Minh chú ý tới người phụ nữ bên cạnh tâm sự nặng nề, trên đường trở về cô luôn im lặng không nói lời nào.
Kiều Bích Ngọc vừa định mở miệng nói một cái cớ, nhưng mà nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén quá thâm thúy của anh, cô không nghĩ ra được lý do.
“Đi ngủ sớm một chút đi.”
Không còn sớm nữa, Quách Cao Minh không hiểu nổi người phụ nữ này có tâm tư gì.
Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ lập tức cung kính bật đèn giúp bọn, trước mắt là một vùng ánh sáng, sáng như ban ngày.
Kiểu Bích Ngọc cứng đờ ở cửa phòng, vẻ mặt khẩn trương.
“Nghĩ gì thế?”
Quách Cao Minh thấy cô không cử động, tối nay cô rất kỳ lạ.
Cô không trả lời anh, ánh mắt nhìn thẳng về phía giường lớn trong phòng ngủ, tâm tư hỗn loạn phức tạp, mang theo chút khẩn trương.
“Em đang nhìn gì thế?”
Anh cảm thấy cô thất thần, cô ngay cả nói chuyện với anh cũng không chuyên chú, không hiểu sao anh hơi tức giận, Quách Cao Minh xoay người tiến lên, cơ thể cao lớn của Quách Cao Minh chiếm cứ hết tầm mắt của cô.
Anh mở miệng lần nữa, giọng nói trầm thấp gọi tên cô: “Kiều Bích Ngọc”
“Có, có chuyện gì?”
Trong lúc kinh ngạc cô mới lấy lại tỉnh thần, trong đôi mắt không thể che giấu được chột dạ.
“Em vẫn luôn nhìn về phía bên giường.”
Quách Cao Minh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
Ánh mắt cô sáng ngời, trắng đen rõ ràng, rất đẹp, nhưng không hiểu sao lại hoảng sợ.
“Em vẫn luôn nhìn bên giường, chỗ đó có người sao?”
Anh mới nói xong đã đi về phía phòng ngủ, Kiều Bích Ngọc kinh hoảng muốn kéo tay anh theo phản xạ.
Nhưng Quách Cao Minh chân dài, chỉ mấy bước là đi tới bên giường, quay đầu nhìn kỹ người phụ nữ phía sau một cái.
Tay phải nắm lấy góc chăn, vén mạnh ra.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trắng bệch, trái tim thấp thỏm.
Ánh mắt đều tập trung nhìn phía trước… Trên chiếc giường hơn hai mét trống không, không có gì cả.
Lúc này Kiều Bích Ngọc mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh đi tới.
“Phái người tìm kiếm trong này một lần, nhất là phòng của mợ chủ, phòng tắm, phòng thay quần áo..”
Quách Cao Minh gần như là lúc cô mới thả lỏng một giây, lập tức sẵng giọng ra lệnh.
Phòng tổng thống này khoảng hơn một trăm bảy mươi mét vuông, nếu có người trốn ở đây, mà lúc trước anh phái người tiến vào không tìm thấy, như vậy… Ánh mắt anh phức tạp nhìn về phía giường lớn ở phòng ngủ chính.
Trốn ở trong chăn.
Cùng cô nằm cạnh nhau? Quách Cao Minh nghĩ như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh quay người, phát hiện người phụ nữ phía sau đã đứng ở ban công.
Kiều Bích Ngọc đến bên ban công, vẻ mặt cô hoảng hốt nhìn bầu trời đêm, cô không dám quay đầu, không dám nhìn thẳng anh, sợ bị Quách Cao Minh nhìn ra được manh mối.
Cô rất muốn hỏi vì sao Quách Cao Minh phải phái người tìm Đường Tuấn Nghĩa? Nhưng theo hiểu biết của cô, người mà Quách Cao Minh muốn tìm, hơn phân nửa là đắc tội anh, cô còn nhớ rõ khi ở tầng hầm ngầm, Quách Cao Minh đối phó với kẻ địch của mình tàn nhẫn cỡ nào.
Lúc này, cô không dám hỏi.
Tâm trạng khẩn trương, bị người đàn ông phía sau tiến lại gần, Kiểu Bích Ngọc không quay đầu, đã cảm nhận được anh tức giận di tới.
Làm sao bây giờ? Không thể gạt được anh.
Trong lúc bối rối cô nhớ tới một chuyện, mở miệng nói: “Hà, Hà Thủy Tiên khiến Mỹ Duy chịu tiếng xấu thay người khác.”
Giọng nói của cô hơi gấp gáp, cố ý đề cao giọng che lấp chột dạ.
“Mỹ Duy không làm gì sai, vì sao…”
Kiều Bích Ngọc hi vọng có thể cố tình gây sự lừa dối qua cửa như vậy, nhưng câu nói kế tiếp của cô không thể nói tiếp, cánh tay đã bị Quách Cao Minh dùng lực kéo, cả người ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
“Kiều Bích Ngọc… Anh không thích bộ dạng này của em.”
Quách Cao Minh cúi đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng gương mặt chột dạ của cô.
Không thích em hoảng hốt.
Cô biết ý trong lời nói của anh, còn có tức giận trong lời nói của anh.
Cô ngượng ngùng mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng vẫn chần chừ.
Gương mặt Quách Cao Minh lạnh lùng, không có tính nhẫn nại, tay phải để sau gáy cô, đôi môi mỏng hơi mở ra hôn xuống, mút cắn cánh môi mềm mại của cô.
Cô bất ngờ không phòng bị, nhịp tim đập rối loạn, cơ thể trầm luân theo bản năng.
Cắn cánh môi bị thương có mùi máu tươi, hơi đau đớn.
Anh hôn rất dùng lực, anh rất tức giận.
Cơ thể hơi mềm nhữn, trong lúc ý loạn tình mê, bỗng nhiên Kiều Bích Ngọc nhớ tới mình đang mang thai, cô giơ tay ôm lấy cổ anh theo bản năng, rất không dễ dàng gì mới đẩy được Quách Cao Minh ra.
“Quách, Quách Cao Minh, em… Đừng như Vậy, sẽ làm cục cưng bị thương.”
Cô nhẹ nhàng đứt quãng nói, thở gấp nhắc nhở anh.
Nhưng người đàn ông đang triền miên không buông ra, lập tức bế cô lên, vội vàng đi về phía giường lớn.
“Kiều Bích Ngọc anh muốn em.”
Ánh mắt nóng bỏng của Quách Cao Minh, giống như ngày thường vội vàng xao động và khát vọng nhìn chằm chằm cô, còn có thêm chút cố chấp và… Bất an.
“Tối nay anh muốn em”
Bất an.
Không biết vì sao, chỉ là trực giác mãnh liệt đó, giống như lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đấy… Khiến tối nay anh rất bực bội bất an.
“Này… Anh làm sao vậy.”
Trong khoang mũi quanh quẩn hơi thở nam tính, động tác của anh hơi gấp gáp trực tiếp dán sát lại.
Kiều Bích Ngọc không rõ vì sao anh lại nôn nóng như thế, sức lực mạnh hơn bình thường, cố chấp không thể nói rõ được.
Muốn mở miệng hỏi một câu, nhưng cơ thể bị anh trêu chọc nóng lên, mẫn cảm uốn éo người, càng giống như muốn mà giả vờ từ chối.
Cuối cùng cô đành phải cúi đầu thỏa hiệp, nhỏ giọng nói: “Nhẹ một chút.”
Rạng sáng bầu trời tối đen, ngoài cửa gió đêm thổi vào, gió mùa hè mang theo cảm giác mát mẻ, nhưng không thổi tan được kiều diễm trong phòng.
Mặc sức phóng túng.
Trước đây thường xuyên nghe nói, con nhà giàu xa hoa trụy lạc, ngợp ở trong nơi vàng son, hàng đêm sênh ca tận tình làm càn.
Con nhà giàu nhà người ta hàng đêm sênh ca thế nào, Kiểu Bích Ngọc không rõ, nhưng Quách Cao Minh chắc chắn sẽ không tới quán bar để phóng túng chính mình, cho nên tối hôm qua anh rất không bình thường.
Lúc cô tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Người đàn ông ở bên cạnh đã rời giường, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ủ rũ, có chút tức giận bất bình đánh mạnh vào gối, coi như là phát tiết: “Tên đàn ông thối.
“Mợ chủ, buổi sáng tốt lành.”
Đợi Kiều Bích Ngọc tắm rửa xong, thay quần áo đi ra, đúng lúc quản lý nữ tới gõ cửa, mang theo mỉm cười đẩy toa đồ ăn có cháo hải sâm và chút điểm tâm khác vào: “Cô mới tỉnh ngủ sao, có muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa không.”
Buổi sáng tốt lành sao? Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không thay đổi, nhìn mặt trời chói chang nóng rát bên ngoài cửa sổ.
Quả nhiên Châu Mỹ Duy nói đúng, làm việc cho nhà tư bản, đều phải vi phạm lương tâm, lời được ít tiền đúng là không dễ dàng.
Nhưng Kiều Bích Ngọc đối với việc cô mới tỉnh ngủ, quản lý nữ của khách sạn “đúng lúc”
bưng cháo vào có chút tò mò, cô nhướng mày, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh.
Đặc biệt lắp camera theo dõi mình sao? “Quách Cao Minh đâu?”
Rõ ràng là giọng nói của cô trở nên nghiêm túc hơn.
Quản lý nữ được phái tới gọi Kiều Bích Ngọc hơi kinh ngạc, cô ta hành nghề nhiều năm tất nhiên là rất am hiểu tùy mặt gửi lời, đặt cháo và bánh ngọt lên bàn, giọng nói của cô ta ôn hòa giải thích: “Sáng nay anh Cao Minh bảo chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô.”
Những thứ này là bữa sáng, chỉ vì cô ngủ dậy muộn.
Quản lý nữ nở nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Chúng tôi không đặt camera ở trong phòng cô, mong cô yên tâm.”
Kiều Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy, bỗng nhiên im lặng.
Cô ngồi xuống, dùng thìa ăn một miếng cháo, quản lý nữ chú ý tới tâm trạng cô không tốt, quan tâm nói một câu: “Mợ chủ, cháo này không hợp khẩu vị của cô à, có cần đổi món khác không?”
“Không cần.”
Kiều Bích Ngọc đặt thìa xuống, thì thầm: “Tôi chỉ nghĩ tới một việc.”
Nghĩ lại, có phải gần đây cô nghi ngờ quá nặng hay không, cô nên tin tưởng Quách Cao Minh.
Có phải cô nên nói chuyện tối qua gặp Đường Tuấn Nghĩa cho anh hay không?