Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 548: Chương 548: Trong nhà có bảo vật




“Bùi Hưng Nam,anh ta có biết em lúc ấy đã đau đớn như thế nào không?” Giọng nói của cô ấy không có phàn nàn, không có trách móc, cũng không có bất bình, giọng nói của cô ấy cứ giống như một người ngoài cuộc vậy Bùi Hưng Nam không thể đáp lại, trái tim anh ta đau đớn, cả người như tê dại anh ta chưa bao giờ nghĩ thì ra đó chính là nguyên nhân, thậm chí anh ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Đối với hai người bọn họ, dường như chẳng còn chuyện gì để nói, bầu không khí im lặng đến đáng sợ Ban đầu, Bùi Hưng Nam đã nghĩ muốn làm lành với cô ấy và cầu xin cô ấy tha thứ.

Thế nhưng, khi gặp cô ấy thì tất cả những lời nói đó như bị chặn lại ở trong họng,anh ta không thể nói ra được. Châu Mỹ Duy đã đúng, anh ta không nên làm phiên cuộc sống mới của cô ấy ở Paris vì anh ta không có tư cách đó.

Trong đầu của anh ta, lời nói của cô ấy cứ lặp đi lặp lại, một lần rồi lại một lần, áy náy cùng với hố thẹn, ân hận cùng với thống hận, chúng cứ đan xen với nhau Chúng ta chỉ cách nhau có gần 2 mét, nhưng anh ta và Quan Liên lại ôm nhau ở bên trong phòng bệnh.

Em ở bên ngoài của phòng bệnh, em đã sợ đến mức mà nước mắt cứ rơi lã chã, em đã liều mạng giấy dụa và phản kháng, hơn nữa em còn muốn kêu cứu.anh ta có biết lúc đó em mong muốn anh ta nhìn thấy em ở bên ngoài đến mức nào không? Em đã bất ngờ bị bịt cả miệng và mũi, bị kéo tóc, rồi lôi đến cầu thang của bệnh viện và bị đẩy ngã xuống khỏi đó.

Một lúc lâu sau, Châu Mỹ Duy đẩy ghế ra, cô ấy đứng dậy.

Mọi chuyện đã qua, cô ấy và anh ta chỉ là những người xa lạ, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô ấy không muốn bị tổn thương thêm bất cứ lần nào nữa, cô ấy cũng không muốn trở thành Châu Mỹ Duy nhát gan và hèn mọn nữa. Cô ấy đang bắt đầu một cuộc sống mới ở Paris.

Mọi chuyện chắc chản sẽ thay đổi “Là ai?” Ngay khi cô ấy lặng lẽ đứng dậy và muốn rời đi, Bùi Hưng Nam cố gắng nói ra 2 chữ với giọng điệu âm trầm nặng nề Châu Mỹ Duy đứng thẳng người, không nhìn lại, cũng không dừng lại vì lời nói của anh ta Giống như không nghe thấy câu hỏi của anh †a, cô ấy tiếp tục xoay người, nhìn cảnh đẹp đường phố Paris với vẻ bình thản, nhìn về phía những con phố lớn, tìm một chiếc taxi.

Cô ấy chỉ muốn rời đi thật xa, rời xa người đàn ông này.

“Anh sẽ không làm phiền em nữa” Bùi Hưng Nam cũng vội vã đứng lên, trong tiềm thức vươn tay muốn kéo cô ấy, nhưng anh ta chợt nhận ra mình không đủ tư cách, bàn tay to dừng ở giữa không trung.

Giọng điệu cũng nhẹ đi, như thể đang nói chuyện với một người bạn bình thường, và anh ta tha thiết cầu xin: “Châu Mỹ Duy, nói cho anh biết, là ai đã đẩy em xuống cầu thang?” “Em nói cho anh biết, là ai đã giết con của chúng ta?” Bùi Hưng Nam cố gắng chịu đựng cảm xúc vừa kích động vừa hận thù.

Anh ta biết cô ấy sẽ không tha thứ cho anh ta, cũng không dám lại gần làm tổn thương cô ấy, anh ta là một người cha vô cùng thất bại, nhiều năm qua anh ta thay anh trai đóng giả làm cha, cố gắng hết sức để giáo dục Bùi Văn Hi và để Bùi ‘Văn Hi gọi anh ta là cha. Thế nhưng đứa con ruột của anh ta lại thành ra thế này…

Ngay cả khi cuộc hôn nhân này kết thúc,anh †a cũng phải biết ai đã giết con mình.

Phía trước, Châu Mỹ Duy đang từng bước đi về phía đường lớn, nghe thấy tiếng anh ta, cô ấy dừng một chút nhưng vẫn không quay đầu nhìn lại, Bùi Hưng Nam đuổi theo, nhưng anh ta không đám thúc giục cô ấy, cũng không dám nhìn mặt cô ấy vào lúc này “Em không biết.” Cô ấy cho anh ta câu trả lời.

Khi một chiếc taxi chạy tới, Châu Mỹ Duy dường như không định nói chuyện với anh ta quá nhiều nữa, bước đi của cô ấy có chút không thực, nhưng cô ấy bước đi một cách kiên định, mở cửa và ngồi vào.

“Tại sao?” “Anh cũng có quyền được biết, tại sao em lại không nói cho anh biết… là ai đã giết con của chúng ta!” Thấy cô ấy ngồi trên xe bỏ đi, Bùi Hưng Nam lo lắng, vội đuối theo và đập vỡ cửa kính.

Nhưng xe vẫn tiếp tục đi về phía trước, tốc độ càng ngày càng nhanh, cuối cùng anh ta cũng không đuổi kịp được, thở hổn hển nhìn bóng xe, biến mất ở trong mắt chính mình.

Nhìn từ bên ngoài, cửa kính của xe taxi màu đen cho nên Bùi Hưng Nam không biết rằng Châu Mỹ Duy trong xe đã nghẹn ngào khóc nức nở, cô.

ấy còn không lau nước mắt trên má, nước mắt chảy ròng ròng không ngừng.

Hôm nay, cô ấy đã sử dụng hết sự kiên cường của minh để bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi này. Cô ấy không muốn yếu đuối nữa mà cô ấy muốn đối mặt với mọi chuyện Tuy nhiên, khi cô ấy nhắc đến đứa con đã chết của mình, mọi sự kiên cường đều sụp đố.

Ai đã giết con cô ấy.

Người đó là ai mà lại có thù hận lớn như vậy với cô ấy.

Suốt thời gian đó, cô ấy chỉ biết chìm đắm trong nỗi đau mất con, dù mọi chuyện diễn ra như thế nào thì kết quả cũng vậy, con của cô ấy đã ra đi Cô ấy thực sự không còn sức lực cũng như.

dũng khí ở lại nơi đó để tìm ra câu trả lời.

Nước mắt rơi lã chã Buổi sáng ở Paris tình cờ là buổi chiều của Thành phố Bắc An.

“Sao hôm nay về sớm vậy?” Kiều Bích Ngọc đang chơi với đứa bé ở trong phòng cũng không ngẩng đầu lên, cô đang bận, có vẻ hơi chán ghét khi hôm nay Quách Cao Minh về nhà sớm như vậy.

“Đang làm gì vậy?” Giọng điệu của Quách Cao Minh dịu dàng hơn bình thường, anh rất thích ngắm nhìn vợ và con ở cùng một chỗ với nhau, Kiều Bích Ngọc hay kể những câu chuyện rất thú vị cho bọn chúng nghe hay ngồi chơi đùa, lăn qua lăn lại cùng với chúng.

Kiều Bích Ngọc đang chơi đùa với 2 đứa trẻ, cô đang đùa nghịch với 2 chiếc quần nhỏ của chúng. Cô mua cho chúng hai bộ quần áo cừu, hai đứa trẻ một tuổi xếp hàng trước mặt cô, những đứa trẻ xinh xắn có đôi mắt to sáng và thân hình trắng trẻo, chúng rất hợp tác nếu mẹ thay quần áo mới.

“Tại sao cái tai của con cừu này lại có vẻ cong queo vậy?” Kiều Bích Ngọc nhìn hai đứa con trai đã biến thành hai chú cừu non, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to trong veo sáng ngời, cái miệng nhỏ nhản hồng hồng tươi cười, rất đáng yêu.

Quách Cao Minh nhìn thấy, tự nhiên mỉm cười.

“Dì Phương, chất lượng của bộ váy này không tốt” Kiều Bích Ngọc quay đầu nói một câu, cô vô.

cùng không hài lòng”Thưa bà, tai của chú cừu nhỏ là như thế này. Quần áo được đánh số theo kích cỡ này trước khi thiết kế. Cô chủ nhỏ ăn nhiều hơn trong giai đoạn này và lớn nhanh hơn dự kiến. Quần áo nhỏ hơn một nửa và tai cừu nó có vẻ hơi lệch. ” Có nghĩa là con trai cô đã ăn quá nhiều và đột nhiên phát phì, vượt quá dự tính của nhà thiết kế.

Dì Phương rất kiên nhãn giải thích với cô rằng đây đều là những nội dung trò chuyện nhàm chán, nhưng tất cả đều đặc biệt chú ý đến nó.

“Bánh bao lớn, bánh bao nhỏ.” Kiều Bích Ngọc tình cờ nhặt được một đàn cừu, mỉm cười và đặt cho chúng một biệt danh khác.

Biệt danh của các cậu chủ nhỏ nhà họ Quách rất khác biệt. Kiều Bích Ngọc gọi họ là gì cũng được. Đương nhiên, đứa bé không có sức phản kháng. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của Kiều Bích Ngọc, bất kế đó là gì, chúng đều ngẩng mặt trắng ngây ngô. Đôi mắt long lanh, cười ngượng ngùng.

Quách Cao Minh không có ý kiến gì về hành vi vô đạo đức của vợ, ông của anh nhất quyết đặt cho bọn trẻ một cái tên riêng, đợi chúng đi học tiếu học. Mấy năm nay, Kiều Bích Ngọc vô tư la hét ït cứ thứ gì trái cây và rau củ, chỉ cần vui vẻ là được.

“Con trai, bò qua, bò qua ăn rau nào.” Kiều Bích Ngọc nhờ người giúp việc lấy cho cô một bông cải xanh, cô cố ý đi tới cửa, lắc lắc bông cải xanh trong tay rồi dụ hai con cừu trong nhà bò qua.

Bánh bao nhỏ bị mẹ ép mặc chiếc váy cừu št béo, cho nên mặc một mảnh này, bởi vì cậu bé vào có chút khó chịu Nó văn vẹo cái mông nhỏ, cái đuôi ngắn cũng vặn vẹo, nó nhìn về phía mẹ của nó,ý nghĩ muốn tự bò đi nhanh chóng biến mất, mới bò được 2 bước thì đã bật khóc.

*Oal Oa” Bánh bao nhỏ không thế bò, đôi mắt xanh ngọc bích của cậu bé ngấn nước và bộ dáng thật đáng thương “Anh ơi, cố lên…

Nhìn thấy con trai cả của cô bên cạnh, rất có.

nghị lực, từng bước bò về phía cô Bánh bao lớn dường như có thể hiểu được lời nói của mẹ, cậu hét lên *Oa”dáng vẻ rất thích thú và hạnh phúc. Hai tay cậu bé đưa về phía trước rất mạnh, hai bàn chân nhỏ đẩy mạnh, từng bước từng bước đi.

Bánh bao nhỏ đáng thương nhìn mông cừu của anh trai mình với đôi mắt đảm lệ, và băng qua người mình, Kiều Bích Ngọc bế bánh bao lớn lên, lại còn khen ngợi anh trai nữa.

Bánh bao nhỏ mặc kệ, cậu bé nắm trên sàn mà không chịu di chuyển, sau đó liền oa một tiếng, nước mắt lăn dài.

Kiều Bích Ngọc đang ôm con trai cả, đá chân về phía Quách Cao Minh: “Đi ôm bánh bao lớn đi.” Quách Cao Minh nhướng mày, gần đây anh phát hiện ra rằng Kiều Bích Ngọc rất bất công và cô có vẻ thích đứa con cả hơn.

Tất nhiên, bởi vì đứa con cả đã học được cách gọi mẹ. Vì thế, mỗi lần cô nghe được đều cảm thấy vô cùng vui sướng.

Còn đứa con út mới chỉ học được tiếng mèo kêu Khi Bùi Hưng Nam đứng ở cửa phòng và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này trong lòng của anh ta rất phức tạp, vừa ghen tị vừa tức giận Xin lỗi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.