Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 283: Chương 283: Vợ anh thật là kén ăn




“Kiều Bích Ngọc, cô đã làm gì mấy người đó vậy?”

Lúc ăn cơm tối, tám giờ sau khi đạo diễn nói đơn giản với các cô về hành trình công việc ngày mai, mọi người tụ tập về sảnh lớn ở tầng ba của khách sạn ăn tiệc đứng, nhưng Kiều Bích Ngọc rõ ràng là đã bị bài xích.

Sau khi Lục Khánh Nam nói chuyện với đạo diễn sản xuất và mấy lão già kia xong, anh ta tìm một vị trí vắng vẻ nào đó rồi đi đến, thấy cô lẻ loi vùi đầu ăn cơm một mình.

“Cô lại gây ra chuyện không có tính người gì nữa rồi hả?”

Mấy người mẫu kia rõ ràng là cùng chia rẽ

Kiều Bích Ngọc cảm thấy tiệc đứng của khách sạn không hợp khẩu vị của cô, cô bèn thả dao dĩa xuống.

Cô cầm lấy giấy ăn lau khóe miệng sạch sẽ, vừa mang vẻ không sao cả nói với anh ta: “Mấy người bọn họ đang thảo luận về khả năng giường chiếu của Quách Cao Minh, tôi muốn tham gia bàn cùng với bọn họ, kết quả là bọn họ đi luôn.

Lục Khánh Nam ngây người, bị sét đánh cho choáng váng.

Người ở đây đều có mắt nhìn rõ ràng Kiều Bích Ngọc chính là người của cậu Lục, bọn họ có bất mãn thế nào đi nữa thì cũng không dám trút giận lên người cô.

Chỉ có điều, ngoại trừ đạo diễn: “Hành vi của người đã có chồng nên bớt bớt lại một chút, đây quả thực không biết gọi là cái gì. Hừ!”

Kiều Bích Ngọc híp mắt lại, nhìn đạo diễn với bộ râu quai nón lớn này hừ một tiếng, nhưng lại ngông nghênh đi ngang qua người bọn họ, vẻ mặt của cô nhất thời trở nên vặn vẹo.

Trước giờ tính tình của Lục Khánh Nam rất tốt, hơn nữa anh ta cũng gặp nhiều kiểu đạo diễn quái thai như thế này rồi. Ngược lại anh ta cũng không để lời ong tiếng ve này trong lòng.

Anh ta quay đầu nhìn Kiều Bích Ngọc có thể là do ăn không no, hạ đường huyết, thật sự sợ cô nhất thời xúc động mà bùng nổ cảm xúc.

Cậu Lục lập tức vội vàng bịa ra một chuyện không có thật lừa gạt dụ dỗ cô: “Nghe nói tên đạo diễn này bị vợ cho đội nón xanh nên tâm lý có chút biến thái.”

Anh ta thần bí dựa sát vào người cô, nói giống như là sự thật vậy.

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ nửa giây rồi ném ra một câu: “Đáng đời.”

Thật ra cô vốn là muốn hỏi, tên đạo diễn với chùm râu quai nón này nhìn có chút quen mắt, hình như trước kia từng đến nhà học Quách làm khách rồi, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm.

Ngày hôm sau hành trình của bọn họ vẫn rất chặt chẽ, nhưng tin tức tốt là ngay cả người gây cản trở nhất là Kiểu Bích Ngọc cũng quay rất thuận lợi và công việc cũng kết thúc vào lúc bốn giờ chiều. Cuối cùng đạo diễn với chùm râu quai

nón vung bàn tay to lên, bọn họ liền giải tán.

“Cảm giác lần quay này rất là kỳ quái, đã nói cuối cùng chỉ chọn một đoạn quảng cáo 50 giây, nhưng đều để cho mỗi người chúng ta tập luyện lên sân khấu, giống như là đang chuẩn bị nhiều chuyện, chưa từng gặp phải kiểu sắp xếp này bao giờ.”

Buổi chiều lúc mọi người tan ca, chạy về

khách sạn tắm rửa thay quần áo, rảnh rỗi thì đều đến nhà hàng của khách sạn uống cà phê nói chuyện phiếm.

“Khiến cho tất cả chúng ta mệt như vậy làm gì chứ, hẳn là đã sớm chọn ra người được chọn cuối cùng rồi. Đúng là chạy tiếp sức mà.” Một người mẫu mặc chiếc áo len và chiếc váy dài màu đen phun ra một câu.

“Hàn Lê Trang, tin tức của cô là nhanh nhạy nhất. Việc này là sao?” Nói xong, giọng điệu của người phụ nữ càng thêm khinh thường.

“Chắc không phải thật sự để ba người chúng ta làm nền cho người phụ nữ họ Kiều kia chứ. Cô ta là loại người gì chứ, không phải là người phụ nữ cho Lục Khánh Nam chơi đùa hay sao? Thật là vô cùng khó chịu.”

“Đạo diễn còn đang cắt ghép biên tập mà, làm sao mà tôi biết được chứ” Người có khả năng thắng cao nhất của lần quảng cáo này là Hàn Lê Trang lại giống như là không để ý chút nào tới chuyện quay chụp, ngược lại cô ta mím môi cười cười: “Nhưng tôi thật sự có tin tức mới nhất đây.

“Tổng giám đốc của IP&G đúng lúc đến đây công tác, để công ty bao một nhà ăn rất nổi tiếng, nói đêm nay cũng mời đám người chúng ta đến nhà hàng Đại Dương ăn cơm.”

Người phụ nữ khác ngồi cùng bàn có chút đứng ngồi không yên, kích động tra hỏi: “Cô nói đêm nay chúng ta có thể nhìn thấy Quách Cao Minh sao?”

Bên này đang nói chuyện về tin tức nhỏ cực kỳ nhiệt tình, thang máy bên kia truyền tới tiếng bước chân đi đến, một người phụ nữ cười tự tin: “Đêm nay IP&G mời mọi người trong tổ đến nhà hàng Đại Dương dùng cơm, hy vọng mọi người có thể đến.”

“Cô, cô Hà.”

“Giám đốc Hà, chào cô.”

Mọi người đều là người mới, lập tức đứng lên từ trên ghế, mỉm cười lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, cười đến có vài phần lấy lòng.

“Cô Hà, không ngờ có thể được nhìn thấy người thật, thật sự rất vui khi gặp cô.”

Mấy người phụ nữ rất nhanh ngồi thành một bàn, Hà Thủy Tiên là người phụ trách chính của sản phẩm mới lần này. Cô ta tự mình bay qua để thị sát cũng không có gì là lạ, bất kể là có vui thật hay không thì trên mặt mọi người đều có nét tươi cười, điềm đạm ôn hòa.

Nhưng Kiều Bích Ngọc vừa mới xuống nhà ăn để tìm đồ ăn thì lại liếc mắt nhìn thấy vị giám đốc Hà này, thật sự có thể nói là có kinh ngạc chứ không có vui.

Suốt cả đường đi cô đều che mặt đi qua bọn họ, tất nhiên Hà Thủy Tiên không nhìn thấy cô, mà mấy vị người mẫu này cũng rất bài xích cô. Vậy nên ngay cả ánh mắt hai bên cũng đều không có trao đổi, xử lý giống như người xa lạ.

Tất nhiên mấy người mẫu kia và nhân viên công tác trong tổ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mỗi người đều cụng ly khen vị giám đốc Hà này.

“Da của cô thật là đẹp, mấy người mẫu chúng tôi đều quay ở ngoài cả ngày trời, thời gian cũng lung tung hết. Bình thường chúng tôi đều nhờ vào những mỹ phẩm bảo vệ da để che đi, so với cô trời sinh đoan trang không thể nào so sánh được.”

“Đúng đó, cô Hà bằng cấp cao, năng lực lại mạnh, lại còn xinh đẹp như vậy, thật sự rất hâm mộ cô.”

Kiều Bích Ngọc đã cố ý tránh xa bọn họ ra một chút nhưng vẫn có thể nghe được, quả thực rất buồn nôn.

Nhưng lúc bọn họ nói hâm mộ Hà Thủy Tiên thì lại có vài phần chân thành. Cậu chủ nhà họ Quách trước kia rất quái gở, anh ta cực kỳ chán ghét có phụ nữ quấn lấy mình. Hà Thủy Tiên có thể ở chung hòa hợp với anh ta như vậy cũng có thể thấy được thủ đoạn không đơn giản.

Thành phố Hồ Chí Minh đối phụ nữ mà nói quả thực là thiên đường, bởi vì nơi này là thánh địa mua sắm. Các loại trang sức và quần áo quốc tế, cùng với đồ trang điểm các thứ, cái gì cần có thì đều có.

Đến Hồ Chí Minh, không gửi cho bạn thân của mình thêm một phần quà thì quả thực là táng tận lương tâm.

Kiều Bích Ngọc là người cực kỳ chậm chạp trong phương diện xã giao của phụ nữ, cô ăn một miếng bánh ngọt yêu thích, vừa ngẩng đầu đã thấy đám phụ nữ này điên cuồng gọi điện thoại, đã sớm sắp xếp xong việc tối nay. Sau khi ăn cơm tối xong thì lập nhóm đi đến phố mua sắm khô máu một phen.

Hà Thủy Tiên cũng cầm điện thoại gọi video cùng bạn thân của cô ta. Kiều Bích Ngọc cũng xuất phát từ bản năng, vừa nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, vừa lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Châu Mỹ Duy.

“Tiểu Châu, cậu có muốn quà không?” Đúng là tác phong của cô Kiều, câu hỏi trực tiếp ngắn gọn.

Mà quản gia Châu Mỹ Duy cần vừa lo việc nhà vừa cảm thán một tiếng: “Hồ Chí Minh không phải là thiên đường của phụ nữ, chỗ đó quả thực quá gian ác. Đó là thiên đường của phụ nữ có tiền. Cậu đừng có mua cho mình, tiết kiệm một chút đi, cậu còn phải đóng tiền thuê nhà nữa đó.”

Đại khái là nghe được nội dung cuộc nói chuyện trong điện thoại của Kiều Bích Ngọc, lúc Hà Thủy Tiên đi ngang qua cô thì ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời vẻ mặt của hai người đều lạnh lẽo như sương, đều không có sắc mặt tốt.

Một người phụ nữ trong đó đúng lúc ghé sát vào tai Hà Thủy Tiên, cười khinh miệt: “Hôm qua cô ta còn nói là đã ngủ cùng cậu chủ nhà họ Quách kia. Nói chuyện không cần nộp thuế thì chém thế nào cũng được, chúng tôi đều rất ghét cô ta.

Câu “ghét cô ta’ kia đúng là không kiêng kị một chút nào, Kiều Bích Ngọc đã đi qua rồi nhưng cũng vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.

Hà Thủy Tiên vẫn ngồi cùng bàn với bọn họ, nhưng nụ cười trên mặt giống như là không nhịn được.

Tới 7 giờ rưỡi tối, nhân viên trong tổ đều đã xuất phát đi tới nhà hàng Đại Dương.

Nhà hàng Đại Dương được xem như là khu phồn hoa nhất Hồ Chí Minh, tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng, nhưng Kiều Bích Ngọc lại không đi.

Cô quyết định ở lại khách sạn, khoanh chân ngồi trên giường lớn, laptop đang bật, trên màn hình đang phát lại kỹ xảo chủ yếu đã quay chụp gần đây. Tay phải của cô còn cầm một bịch bánh bích quy, cực kỳ không có hình tượng mà ăn rốp rốp.

Ai muốn đi đâu chứ, khiến người khác khó chịu. Hơn nữa đồ ăn ở đây không quá hợp với khẩu vị của cô, cho nên Kiều Bích Ngọc ăn bánh

bích quy, bụng có thể no là được rồi.

“Sao cô lại không qua đây?”

Không ngờ đạo diễn với chòm râu quai nón lại đích thân gọi điện thoại cho cô, hơn nữa còn cực kỳ bực tức rống lên: “Nuôi cho cô kiêng ăn như vậy, thật sự là phiền muốn chết. Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, cô nhanh chóng lăn qua đây.”

Cho đến khi điện thoại bị dập, đầu óc của cô vẫn có chút xoay chuyển không kịp. Sau khi ngớ ra một lúc lâu, Kiều Bích Ngọc mới thì thào một câu: “Ai nói với ông ta là mình kiêng ăn chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.