Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 690: Chương 690: Xông vào kết giới




Tang Ba rất may mắn, vừa trải qua trận chiến sinh tử, anh ta dùng một chủy thủ giết con cá sấu khổng lồ.

Mọi người nhìn thấy con cá sấu khổng lồ dài tám mét ngửa người nổi lên mặt nước, đã chết hắn mà có chút không dám tin tưởng.

Trên người con cá sấu khổng lồ biến thể này có rất nhiều vết thương, trước đó Rafael dùng đạn lửa khiến con cá sấu khổng lồ bị thương ở chân trái trước, chặt đứt móng, Quách Cao Minh ngụp lên lặn xuống sông chọc mù mắt nó, Tang Ba dùng dao găm đâm liên tiếp vào người cá sấu, cục diện khá hung hiểm.

Những người rơi xuống nước đã leo lên bè gỗ, tâm trạng đoàn người phấn khởi giơ ngón cái lên với Tang Ba, lớn tiếng tán thưởng anh ta có thân thủ ghê gớm.

“Thật lợi hại!”

Mọi người nhịn không được mà hưng phấn ồn ào, đồng thời thúc giục Tang Ba nhanh leo lên bè gỗ, dù sao ngâm mình dưới sông đó thực sự quá nguy hiểm.

“Bị thương ở đâu?” Chỉ có Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt hỏi một câu.

Tang Ba từ trước đến nay không chịu nổi việc được người khác tán thưởng, bị mấy người Lục Khánh Nam ầm ï om sòm, tướng mạo Tang Ba tuy hung ác, nhưng anh ta rất ngại ngùng, tỏ ý mình không sao.

Kiều Bích Ngọc và Tang Ba không ở cùng bè gỗ, cô cũng không có cách nào lại gần anh †a để kiểm tra vết thương, chỉ có thể lớn giọng ra lệnh cho Lục Khánh Nam.

”… Đừng la hét nữa, vừa rồi lúc giết cá sấu sao không thấy mấy người dũng mãnh như vậy, xem thử trên người Tang Ba có vết thương hay không giúp tôi!”

Bởi vì da Tang Ba ngăm đen, bình thường dù có một số vết thương nhỏ chảy máu cũng dễ dàng bị quên đi Tang Ba thấy Kiều Bích Ngọc cãi vã với bọn Lục Khánh Nam, Tang Ba lập tức căng thẳng.

Nếu cô ấy chọc giận đám đàn ông này, Tang Ba lo lắng đám Lục Khánh Nam sẽ ức hiếp Kiều Bích Ngọc.

Vì vậy Tang Ba hoa tay múa chân, sợ bọn Lục Khánh Nam nghe không hiểu anh ta nói gì, nên dùng cả động tác để diễn tả.

Tang Ba nói: “Tôi, không thông minh, biết săn bắt”

Cuối cùng Tang Ba còn đấm một cái lên ngực mình, hét lớn một tiếng: “Không sao cả”

“Tôi không thông minh như những ‘người nhở các anh, nhưng từ nhỏ tôi đã săn thú để sinh tôn, tôi không sợ cá sấu khổng lồ”

“Một chút vết thương nhỏ, không sao đâu”

Đại khái có thể đoán được ý mà anh ta muốn biểu đạt.

Mà lúc này, họ cũng biết, cánh tay phải của Tang Ba có một vết thương rất sâu, do móng vuốt ở chân trước cá sấu khổng lồ tạo ra, vết thương rất sâu không ngừng chảy ra máu đỏ nhạt, da Tang Ba ngăm đen, ngay từ đầu bọn họ cũng không có chú ý.

Trong lòng những người đàn ông trưởng thành như đám Lục Khánh Nam có chút xấu hổ.

Trong bụng toàn những tính toán, chống lại một người đầu óc đơn giản, giống như không thể nhìn thẳng ánh mặt trời, không dám nhìn thẳng vào sự u ám của bản thân.

Tang Ba không nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết suy nghĩ này của đám Lục Khánh Nam, Tang Ba cầm dao găm trên tay trả lại cho Quách Cao Minh, Quách Cao Minh tỏ ý: “Nó thuộc về anh.”

Tang Ba không hiểu rõ lắm, nhưng Tang Ba cũng rất vui vẻ khi có được một con dao găm tốt như vậy, con dao găm này cứng rắn sắc bén hơn bất kì công cụ nào anh ta từng thấy.

Rafael ở cùng bè gỗ với Kiều Bích Ngọc không biết nổi điên cái gì, cầm súng lửa hạng nặng, nhằm vào con cá sấu đang di chuyển trên mặt sống, nổ súng tạo nên tiếng động đinh tai nhức óc.

Nước dưới lòng sông bị chấn động kịch liệt mà chuyển động.

“Anh phát điên gì vậy?”

… Lỡ như nó sống lại thì sao.” Rafael nghiêm túc nạp đạn “Đạn không tốn tiền sao, đừng lãng phí tài nguyên, sao có thể sống lại chứ…”

Quả thật Rafael có chút ý muốn trút bực dọc, ý tứ không rõ nói: “Em gái à, ở đảo thứ ba này, tất cả đều có thể” Vất vả lắm mới tìm được hai đoạn quyền trượng cứ như vậy lại mất đi không thấy tăm hơi, tâm trạng của anh ta đúng là không tốt.

“Bà lão chết tiệt, quyền trượng của tốt rốt cuộc mất đâu rồi!”

Rafael quay đầu vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn chăm chẵm tộc trưởng người hoang dã chất vấn.

Bè gỗ tiếp tục trôi dọc theo dòng sông, thật ra trong lòng mọi người có chút hối hận, không nên lỗ mãng mà xuống sông như vậy, sự nguy hiểm cất giấu ở đảo thứ ba hung tàn hơn họ tưởng tượng nhiều.

Lúc Rafael đang bừng bừng lửa giận mà chất vấn, tộc trưởng người hoang dã yên lặng đáp lại một câu: Ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy nó.

Quanh đây có rất nhiều dấu vết của di tích cổ.

Đám người Quách Cao Minh cầm chặt vũ khí trên tay, lúc nào cũng cảnh giác sinh vật nguy hiểm dưới sông, đồng thời cũng căn cứ và bản đồ mà tính toán, chỉ cần tới hạ du của con sông này thì rất nhanh đã tới thác nước lớn.

Nhưng đột nhiên họ xông vào một cái kết giới.

Sông trước mắt đột nhiên biến mất, bè gỗ của họ bị một sức mạnh gì đó ném bay lên trời, tất cả đám người Kiều Bích Ngọc không kịp đề phòng kêu lên sợ hãi.

A…

Từng người bay lên không rồi té xuống, mông đáp đất đau đớn, lúc mọi người hồi phục lại tinh thần, cảnh tượng trước mắt khiến họ ngây ngốc.

Rõ ràng một giây trước họ đang ở trên bè gỗ trôi trên lòng sông, trong nháy mắt đã ở trong một khu rừng rậm nguyên thuỷ tươi tốt.

Nơi này đất đai phì nhiêu, đất màu đen ướt át, những cây đại thụ cao chọc trời, trên đỉnh ánh mặt trời xán lạn xuyên qua lá cây mà chiếu lên mặt bọn họ, mà xung quanh cũng rất ồn ào, có rất nhiều âm thanh hỗn loạn, có tiếng chim võ cánh bay phành phạch, tiếng thú nhỏ leo cây thoăn thoắt, tiếng chim hót ve kêu, sức sống bừng bừng “Rốt cuộc đây là đâu?” Họ không khỏi tự hỏi.

Đây là ảo giác?

Mà đúng lúc này, Ngụy Bắc đột nhiên hưng phấn mà hưng phấn mà: “Mọi người nghe thử đi, là tiếng thác nước!”

Tuy trong tầm mắt không nhìn thấy thác nước, nhưng đúng là nghe thấy tiếng nước chảy xuống sông rất rõ.

“Chắc thác nước cách đây không xa”

“Quan tâm nó ở đâu, tìm được nó là được.”

Tâm trạng của mọi người dần phấn khởi: “Nạp Già gì đó, sao lại ở trong thác nước.

“Cái tên này nghe giống như tên của thần linh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.