Lăng Nhược Nhược gọi mình đến? Ở biệt
viện, Vũ Sương Nhi lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng biết Lăng Nhược Nhược
gọi mình đến chắc chắn không phải chuyện tốt. Nàng vốn nghĩ Lăng Nhược
Nhược sẽ thực thi trả thù mình ngay ngày hôm sau, không nghĩ tới liên tục ba ngày đều không có động tĩnh, đang lúc
nàng cự kì bất an, rốt cuộc truyền đến tin Lăng Nhược Nhược gọi nàng.
“Vương phi, chính Vương phi gọi ngài đến.” Uyển Ngữ thật cẩn thận nhìn
sắc mặt của Vũ Sương Nhi, gần đây người nào trong biệt viện đều run sợ
trong lòng, sợ sơ ý đắc tội nàng, hoặc là khiến nàng xem không vừa mắt
bắt được nhược điểm. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ phải
chịu tội.
Khuôn mặt tinh xảo của Vũ Sương Nhi như bị đông lạnh, không biết trong
lòng đang nghĩ cái gì, nghe được lời của Uyển Ngữ, gương mặt vẫn không
chút thay đổi như cũ, càng không nhúc nhích.
Uyển Ngữ không biết nàng nghĩ cái gì, nhưng nha hoàn đến thông báo đã đi rồi, nếu Vũ Sương Nhi đến chậm, chỉ sợ Lăng Nhược Nhược sẽ trách tội
xuống.
Vũ Sương Nhi không nói lời nào, Uyển Ngữ cũng không dám nói chuyện, đành phải lo lắng đứng chờ.
Qua một hồi lâu, Vũ Sương Nhi mới thản nhiên đứng dậy, đi hướng ra
ngoài. “Đi thôi, chúng ta đi gặp chính Vương phi.” Nàng lạnh lùng nói.
Uyển Ngữ lập tức đi theo.
Đoàn người chậm rãi từ từ đi về phía biệt viện của Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn.
—
“Vương phi, Vũ sườn phi còn chưa tới.” Nha hoàn thiếp thân Thác Vũ của
Lăng Nhược Nhược bất an bẩm báo, sao lại lâu như vậy còn chưa có ai tới, thế này khẳng định chọc Vương phi tức giận.
Lăng Nhược Nhược trong lòng biết Vũ Sương Nhi là cố ý để cho chính mình
đợi, chính là muốn nói cho mình, nàng ta không phải là người hễ gọi là
sẽ đến.
Lăng Nhược Nhược âm thầm cười trong lòng, mưu ngầm, tâm cơ? Hừ, nàng đây là xuyên không từ hiện đại đến, đã xem không ít thiên thiên vạn vạn kế
hậu cung trong tiểu thuyết và TV, dám trái ý nàng, không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
“Người tới a, đi mời Tiểu Vương gia lại đây, nói là bổn vương phi tìm
hắn.” Nàng mỉm cười nói. Vũ Sương Nhi, ngươi không đến đúng không, vậy
ta mời con của ngươi đến, ngươi dám đối phó con của ta, vậy ta sẽ khiến
ngươi đêm đêm không thể ngủ.
Thác Vũ nghe xong, vội vàng mang theo vài nha hoàn chạy đi tìm Tát Duệ,
lệnh của Vương phi, các nàng không thể không theo, hơn nữa phải nhanh
chóng hoàn thành.
Chỉ chốc lát sau, Tát Duệ liền được các nàng mang vào. Tát Duệ sợ hãi
nhìn Lăng Nhược Nhược một cái, vội vàng cung kính nói: “Nhi tử bái kiến
mẫu phi.” Tuy rằng không phải mẹ ruột của mình, nhưng hắn vẫn gọi như
vậy.
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, đứa nhỏ này cùng tuổi với bé, tuy rằng
không linh động như bé, có hơi ngây ngô cổ hủ, nhưng rất đáng thương.
“Đứa nhỏ, lại đây.” Nàng mỉm cười vẫy tay gọi hắn, nàng không muốn dùng
hắn để đối phó Vũ Sương Nhi, bất quá làm bộ làm dáng vẫn nên có.
Tát Duệ thực nghe lời đến trước mặt nàng, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên.
“Nghe nói, con và cục cưng quan hệ tốt lắm, hơn nữa cục cưng cũng thực
thích con. Mẫu phi cám ơn con đã chăm sóc cục cưng.” Nàng cười tủm tỉm
nói, sờ sờ đầu hắn.
“Mẫu phi, Duệ Nhi chăm sóc đệ đệ là chuyện nên làm. Phụ vương dặn Duệ
Nhi phải bảo hộ đệ đệ, nhưng Duệ Nhi không bảo vệ tốt đệ đệ, đệ đệ hiện
tại đã tiến cung với hoàng thái thái.” Tát Duệ thấp giọng nói, trong
lòng tràn ngập xấu hổ.
Lăng Nhược Nhược đau lòng nhìn hắn, đứa nhỏ đơn thuần này lại có một mẫu thân ác độc, thật không biết như vậy là bất hạnh hay là hạnh. Nàng sẽ
không đối phó hắn, nhưng Vũ Sương Nhi, nàng không thể buông tha.
Đang lúc Lăng Nhược Nhược và Tát Duệ nói chuyện với nhau, Vũ Sương Nhi
sau một hồi cố ý đến chậm rốt cuộc đã đến, ở bên ngoài nhìn thấy Tát Duệ trong phòng, nhất thời sợ tới mức sắc mặt đại biến, tái nhợt xanh mét,
hồn phi phách tán.