“Vương gia, tha mạng a, Vương gia, tha
mạng a.” Vũ Sương Nhi nghe xong, sắc mặt lập tức trắng, vội vàng quỳ
xuống, khóc lóc cầu xin.
“Vâng, vương huynh.” Tát Nhãn nhanh chóng đáp, thập phần cao hứng, rốt cuộc hắn đã bắt được kẻ dám khi dễ con của hắn và mẹ của con hắn, hắn nhất định sẽ không để yên cho ả.
Vũ Sương Nhi chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, thấy Tát Hoàn không quay
đầu lại, đuổi theo Lăng Nhược Nhược rời đi, lòng của nàng lạnh triệt để, ngã trên mặt đất không ngừng cầu cứu.
“Vương gia, Vương gia…… ”
“Vương gia, thiếp thân sai rồi, thiếp thân không dám nữa, cho thiếp thân một cơ hội đi.”
“Duệ Nhi, Vương gia, cầu ngài nể tình Duệ Nhi, tha cho thiếp thân đi.”
“Lăng Nhược Nhược, không, Vương phi, thỉnh ngài giúp thiếp thân, thiếp
thân sai rồi, thiếp thân sai rồi, thiếp dập đầu cầu xin ngài.”
……
Vũ Sương Nhi tuyệt vọng khiến những người còn lại sợ hãi, run lẩy bẩy
như lá vàng bị gió thu cuốn hết. Bọn họ nhìn Vũ Sương Nhi đang không
ngừng dập đầu, lại nhìn căn nhà đã đầy thị vệ, cuối cùng cũng đều quỳ
xuống.
“Vương gia, là Vũ Sương Nhi bảo chúng tiểu nhân làm, không liên quan đến chúng tiểu nhân a.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cầu Vương gia khai ân a.”
“Vương gia, đều là ý của nữ nhân độc ác này, nàng uy hiếp tiểu nhân, tiểu nhân không dám không theo a, tha mạng a, Vương gia.”
“Oan uổng a, tiểu nhân là oan uổng, tiểu nhân bị uy hiếp lợi dụ, tiểu nhân không dám a.”
……
Bọn họ lần lượt kêu to oan uổng, ánh mắt nhìn về phía Vũ Sương Nhi đều
tràn ngập oán hận. Bọn họ chỉ là những kẻ bình dân, lại bởi vì quyền thế của nàng, không thể không cuốn vào chuyện này, cuối cùng còn có khả
năng bị mất mạng.
Uyển Ngữ sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, nàng không cầu xin tha thứ, bởi vì nàng biết mình khó tránh khỏi tử tội. Nàng là đồng lõa, Vương gia sẽ không bỏ qua cho nàng, Vương phi lại càng không.
Tát Nhãn nhìn bọn họ khóc ào ào chảy cả nước mắt, nước mũi, trong lòng
vừa tức vừa giận vừa bực mình, trầm giọng ra lệnh: “Bắt toàn bộ bọn họ,
áp giải vào đại lao, chờ xử trí.”
Bọn thị vệ được đến mệnh lệnh, lập tức tiến lên áp giải đoàn người, nhanh chóng giải vào đại lao.
.
.
.
Lăng Nhược Nhược không rảnh để ý tới những người đó, nàng gắt gao ôm bé, tâm tình thất mà phục khiến nàng vừa cao hứng lại vừa khổ sở. Cao hứng
là vì bé đã an toàn trở lại, khổ sở là vì bé đã bị kinh hách.
“Cục cưng, là mẹ không tốt, mẹ không có chăm sóc tốt cho cục cưng, làm
cho cục cưng chịu khổ, mẹ không tốt, mẹ hư quá.” Nàng vừa khóc vừa hôn
bé, đau lòng vạn phần.
Bé gắt gao rúc vào trong lòng nàng, ôm nàng chặt cứng, một chút cũng
không nguyện ý buông ra, giống như chỉ có vòng tay của nàng mới là nơi
an toàn nhất, ấm áp nhất.
“Mẹ, cục cưng rất sợ.” Mãi một lúc lâu sau, bé mới nói ra một câu, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn còn đầy dấu nước mắt. Lăng Nhược Nhược thấy vậy, càng thêm đau lòng.
Tát Hoàn nhìn hai mẹ con, cũng là đau lòng vạn phần, đều do hắn không
tốt. Khi hắn nhìn đến hung thủ cư nhiên chính là Vũ Sương Nhi, người mà
mình trước kia rất hoan hỷ, hắn thực choáng váng, hắn tức giận đến hận
không thể giết nàng. Nhưng khi thấy Lăng Nhược Nhược ôm bé rời đi, hắn
lại sợ bọn họ sẽ rời đi hắn, không màng gì nữa, vội vàng đuổi theo.
“Nhược Nhi, cục cưng, là phụ vương không tốt, đều do phụ vương, là phụ
vương không tốt.” Hắn không biết phải xin lỗi thế nào, chỉ có thể đi
theo sau hai mẹ con, vừa lo lắng vừa đề phòng vừa âm thầm hãi hùng.
Lăng Nhược Nhược không thèm để ý đến Tát Hoàn, nàng không muốn để ý, lại càng không muốn gặp hắn. Mọi khổ sở mà hai mẹ con nàng phải chịu hết
thảy đều là do hắn ban tặng, đều là bởi vì hắn mà ra.