Lăng Nhược Nhược nhìn vị nữ nhân có
quyền thế lớn nhất khắp thiên hạ đứng trước mắt, không hiểu vì sao bà
vẫn chưa rõ, thứ mà nàng muốn, chỉ là một cuộc sống bình thường mà thôi.
“Ta thật sự không phải Lăng Nhược Nhược,
Lăng Nhược Nhược mà các ngươi muốn đã chết rồi, nàng thật sự đã chết
rồi.” Nàng thực kiên nhẫn nhắc lại sự thật.
Thái Hậu thấy nàng vẫn như cũ, dây dưa không ngớt, tì khí vốn đã nhịn
lại giờ lại nổi lên, bà cả giận: “Ngươi điên rồi có phải không? Ai gia
biết thiếu ngươi rất nhiều, ai gia biết ngươi oán hận ai gia. Nhưng, ai
gia làm như vậy cũng là có khổ tâm, năm đó ngươi và ba vị vương tử đều
có quan hệ mật thiết, khi ai gia biết đã rất tức giận nên mới an bài như vậy, ai gia biết, kỳ thật ngươi không sai, mà là con của ai gia sai.”
Càng nói, cơn tức trong lòng bà lại sụt suốt, nói xong câu cuối, bà càng thêm ôm chặt bé trong lòng.
Lăng Nhược Nhược đột nhiên hết chỗ nói rồi, nàng hiện tại cảm thấy
chuyện đúng sai đã không còn trọng yếu, nàng thật sự mệt mỏi quá, mệt
mỏi quá.
Trong khoảng khắc, không khí trở nên rất nặng nề, hai nữ nhân không nói
lời nào, bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Thái Hậu, không dám quấy nhiễu.
“Ngươi không phải vẫn muốn biết, cha ruột của cục cưng là ai đúng
không?” Thái Hậu đột nhiên nói, ánh mắt sáng tỏa sáng nhìn nàng, trong
lòng hi vọng bởi vì chuyện này, có thể khiến Lăng Nhược Nhược vơi nỗi
hận đi một ít.
Lăng Nhược Nhược nhìn bà, chuyện này còn quan trọng sao? Trải qua nhiều
chuyện như vậy, nàng đã không còn hứng thú với việc người cha chân chính của cục cưng là ai, biết hay không biết cũng không khác gì nhau.
“Ta không muốn biết.” Nàng tức giận nói.
“Ta muốn biết.” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của Tát Hoàn và Tát Nhãn, hai người không biết đã đến từ lúc nào, nhưng lại trăm miệng một
lời thốt lên.
Thái Hậu nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu, bà vì bọn họ mà làm rất nhiều
chuyện, chuyện thực xin lỗi nhất chính chuyện của mẹ con Lăng Nhược
Nhược, nếu không phải thấy hoàng tôn đáng yêu thông minh như vậy, nói
không chừng, bà sẽ còn vẫn lén gạt đi. Khi gặp bé, ánh mắt của bà khi
nhìn Lăng Nhược Nhược mới có bất đồng, bà lúc đó mới thấy bản tính thiện lương của nàng.
“Cha cục cưng là ai, ta không muốn biết. Ta chỉ biết, ta hiện tại chỉ
cần bé để sống nương tựa lẫn nhau, bé là con của ta, ta thương bé. Như
vậy là đủ rồi, bé có cha hay không, ta và hắn đều không cần.” Nàng thực
đau đầu, bỗng rất hoài niệm khoảng thời gian ba năm tự do kia, khi đó
chỉ có nàng, cục cưng và Quý mẹ, thường thường ra ngoài đi dã ngoại,
muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng Tát Hoàn và Tát Nhãn thì không đồng ý, đặc biệt Tát Hoàn, hắn vẫn
không tin cha cục cưng là Tát Nhãn, hắn càng nhìn cục cưng càng cảm thấy bé giống mình, vậy mà mẫu hậu luôn nói cục cưng là con của Tát Nhãn,
hắn trong lòng thật sự không phục.
“Mẫu hậu, thỉnh ngài nói cho con, cục cưng là con ai? Mẫu hậu, con cầu
ngài.” Tát Hoàn cầu xin nói, hắn yêu Lăng Nhược Nhược, hắn hy vọng cục
cưng là con hắn, như vậy hắn mới có cơ hội được đến nàng, mới có cơ hội
cùng một chỗ với nàng.
Tát Nhãn cũng vội la lên: “Mẫu hậu, cục cưng là con của con, đúng
không?” Hắn tuyệt không thể chấp nhận, Thái Hậu rõ ràng nói cục cưng là
con ruột của hắn, hiện tại sao lại nhắc đến chuyện này? Hắn bỗng có dự
cảm xấu, Thái Hậu trước kia là lừa gạt bọn họ. Cha cục cưng, cha của cục cưng……
Thái Hậu nhìn vẻ mặt khác nhau của ba người, trong lòng thập phần hối
hận, bà cả đời sống ở trong hoàng cung, quen cảnh ngươi lừa ta gạt, tính kế tới tính kế lui, không nghĩ tới cuối cùng bà phát hiện mình sai thái quá, thập phần sai.
“Lăng Nhược Nhược muốn cùng một chỗ với ai, ai gia quản không được,
nhưng ai gia có thể nói cho các con, cha của cục cưng cha… cha ruột của
cục cưng là Tát Hoàn.” Thái Hậu nói xong chữ cuối cùng, trên mặt không
có biểu tình gì, nhưng bà vẫn như cũ ôm chặt bé vào lòng.