Sau Lăng Nhược Nhược hạ quyết tâm đi
tìm cha của khối thân thể này, nàng liền bắt đầu hành động. Việc đầu
tiên đương nhiên là đi tìm Quý mẹ. Bà có vẻ biết không ít chuyện về
nàng, hẳn là có thể đào ra vài thông tin có giá trị từ bà.
Nhấc váy vừa định xuất môn, liền gặp Tát Hoàn vẫn luôn ngồi chờ nàng.
Tát Hoàn thấy nàng, lập tức khẩn trương đứng lên, vừa mở miệng liền hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Về Quý phủ.” Biết nếu hôm nay hắn không hỏi ra được nguyên do, hẳn sẽ
không để cho mình đi, nên nàng đành thành thành thật thật báo ra chỗ
định đi.
Tát Hoàn không ngờ nàng muốn đi về, nhưng sẽ không dễ dàng để nàng trở
về: “Trở về làm cái gì, cứ an ổn ở đây, có chuyện gì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi đi làm.”
Lòng Lăng Nhược Nhược lúc này thật sự rất tức giận, nhưng thông minh
không biểu lộ ra, nàng hiện tại không muốn cãi nhau, chỉ muốn đi tìm
chân tướng. “Quý phủ cũng là nhà của ta, ta trở về cũng không có gì
không thể.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, tâm đã sớm bay đi.
“Mẫu hậu và vương huynh rất có thể đã
phái người canh giữ ở đó, chờ ngươi trở về.” Tát Hoàn vốn không muốn
khiến nàng sợ hãi, nhưng hắn biết người thông minh như nàng, nhất định
đã nghĩ đến.
Lăng Nhược Nhược biết, nhưng giờ nàng không để ý được nhiều như vậy,
nàng cũng tin chắc, nếu nàng có việc, ba huynh đệ bọn họ sẽ không mặc kệ nàng.
“Ta trở về lấy vài thứ, sẽ trở lại rất nhanh. Không thì ngươi phái người đi theo ta, còn nếu ngươi vẫn không yên tâm thì đi cùng ta.” Nàng nghĩ
nghĩ một hồi rồi nói, dù sao nàng cũng không sợ hắn đi cùng, chỉ cần đến đó nàng gọi Quý mẹ vào phòng hỏi là được.
Hắn nghĩ nghĩ, đồng ý: “Được, ta cùng ngươi trở về.”
Hai người cùng nhau ngồi trên xe ngựa, để bé ở lại học trong vương phủ, hướng Quý phủ giục ngực đi.
Vừa đến Quý phủ, nàng liền nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng vào phủ, vừa mới tiến cửa, liền la to: “Quý mẹ, quý mẹ.”
Quý mẹ sớm nghe tiếng nàng, vừa nhờ hai tỳ nữ đỡ mình đi, vừa cuống quít nói: “Tiểu thư, Quý mẹ ở đây, Quý mẹ ở đây.”
Lăng Nhược Nhược chạy như gió đến trước mặt bà, vừa kéo tay bà đi, vừa
nói: “Quý mẹ, theo ta về phòng lấy vài thứ rồi cùng nhau về vương phủ.”
“Vâng, đã biết, tiểu thư.” Quý mẹ vừa đáp ứng, vừa vội vội vàng vàng cùng nàng vào phòng.
Tiến vào phòng, nàng liền bảo hai tỳ nữ đóng cửa phòng, thu thập vài thứ cho nàng, sau đó kéo Quý mẹ ngồi xuống giường.
“Quý mẹ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, cha ta ở đâu?” Vừa ngồi xuống, nàng liền khẩn cấp truy vấn, chờ mong nhìn bà.
Quý mẹ nghe vậy chấn động, không ngờ hôm nay nàng bỗng dưng hỏi đến
chuyện này, “Tiểu thư, ngài không phải đã mất trí nhớ sao? Ngài…… Đã nhớ lại?” Bà có chút kích động nói, mắt ngân ngấn nước mắt. Tiểu thư rốt
cục đã nhớ lại, thật tốt quá.
Lăng Nhược Nhược thiếu chút nữa bị nghẹn, có vẻ nàng thật sự rất bất
hiếu, ngay cả cha ruột của mình cũng không nhớ. “Quý mẹ, bà nói cho ta
biết đi, cha ta ở đâu?”
“Lão gia, lão gia, ông ấy đã về quê, ở một vùng nông thôn ngay tại ngoại ô kinh thành.” Quý mẹ rất sảng khoái, nghĩ đến nàng thật sự nhớ lại,
lập tức nói.
“Ta muốn gặp cha ta.” Nàng nói, thầm nghĩ cũng may là không xa, bằng không, nàng phải đi đường rất xa mới đến a.
Quý mẹ sửng sốt một chút, sau đó có chút bất an nói: “Tiểu thư, lão gia, lão gia đã đoạn tuyệt quan hệ với ngài. Lão gia, chỉ sợ là không chịu
gặp ngài.” Hai cha con này, bởi vì ba huynh đệ hoàng gia mà quan hệ trở
nên ác liệt, năm đó cho dù nghe được tin nàng bị hưu, cũng không có một
chút quan tâm.
Lăng Nhược Nhược đâu để ý đến chuyện này, nàng nhất định phải gặp vị
Thái Phó này, có lẽ ông ấy biết rất nhiều chuyện. “Quý mẹ, ta nhất định
phải đi gặp cha.”
Thấy nàng như thế, Quý mẹ không nói gì nữa. Sau khi tỳ nữ thu thập vật
dụng xong, bà dặn dò tổng quản nhớ xem trọng gia môn, rồi đi theo Lăng
Nhược Nhược về Vương phủ.
Qua nửa tháng, hoàng cung không có động tĩnh gì, Tát Hoàn dần yên tâm,
tiếp tục công tác thường ngày, sáng sớm vào triều, đến tối mới trở về.
Vũ Sương Nhi dạo này cũng không biết đang làm cái gì, không có đến tìm
Lăng Nhược Nhược gây sự gì nữa.
“Quý mẹ, ta hôm nay muốn đi gặp cha ta, có việc gì thì ngài bao che giúp ta, ta đi nhanh rồi về.” Chờ Tát Hoàn vào triều sớm, nàng lập tức thay
quần áo của tỳ nữ, tìm Quý mẹ cẩn thận căn dặn.
Quý mẹ thực lo lắng, “Tiểu thư, lão gia chỉ sợ sẽ không dễ dàng chịu gặp ngài, ngài phải cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.” Mấy ngày nay, Lăng
Nhược Nhược hỏi bà rất nhiều chuyện trước kia, bà vốn tưởng nàng đã khôi phục trí nhớ, không ngờ là không phải, khiến bà rất thất vọng.
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu. “Yên tâm đi, Quý mẹ, ta sẽ cẩn thận.” Nói
xong, lặng lẽ chạy ra hậu viện, thuận lợi từ cửa sau rời khỏi Ninh Vương phủ, gọi một chiếc xe ngựa thẳng đến ngoại ô.
Thuận lợi ra khỏi thành, bởi vì Thái Phó danh hào vang dội, chỉ hỏi thăm một chút, nàng rất nhanh tìm ra chỗ cha mình là một tòa phủ đệ ở vùng
ven.
Lăng phủ.
Xuống xe ngựa, nàng đứng trước cửa, mặc niệm hai chữ này. Là nơi này,
chính là nơi này. Thân thể nàng có chút run run, phỏng chừng là phản ứng của huyết thống, không phải phản ứng của nàng, mà là phản ứng bản năng
của khối thân thể này, rõ ràng có chút sợ hãi. Đó là cảm giác của bản
tôn Lăng Nhược Nhược. Không phải của nàng.
Bước chậm rãi về phía đại môn, gõ cửa mấy cái, một hồi lâu sau mới có
người đến mở cửa, một lão nhân gần gần bảy mươi, mở cửa thấy nàng, sửng
sốt hồi lâu.
“Tiểu thư.”