Trong lòng Hoa mụ mụ rất rối loạn, nàng biết là ai làm, nhưng nàng sợ hãi, nên do dự, không biết có nên nói ra
chuyện Vũ Sương Nhi chính là hung thủ bắt cóc mình hay không.
Đang lúc nàng hết sức khó xử, trên giường truyền đến tiếng bé hoa chân
múa tay, thét chói tai sợ hãi. “Đừng mà, cứu mạng, mẹ, mẹ…… ” Hô hô,
nước mắt liền trào ra, ấy là bé còn đang trong giấc mộng.
“Cục cưng, cục cưng.” Tát Hoàn nóng nảy, vội vàng rời đi mọi người, chạy lại chỗ bé, vừa vỗ vỗ thân hình nhỏ nhắn của bé, vừa dịu dàng dỗ dành.
Tát Duệ cũng sốt ruột dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt chân bé, nhẹ giọng an ủi: “Đệ đệ, đệ đệ, ca ca ở đây, ca ca ở đây.”
“Thế nào? Thế nào?” Tát Nhãn cũng theo sau chạy vội qua, khẩn trương nhìn bé.
Chỉ chốc lát sau, bé từ trong ác mộng bừng tỉnh dậy, hai mắt mông lung
ướt đẫm nước mắt, đầu tiên là mờ mịt nhìn bọn họ trong chốc lát, sau đó
nhếch miệng khóc lớn.
“Mẹ, mẹ, cục cưng muốn mẹ, mẹ, mẹ ở đâu…… ” Bé bị sợ hãi dồn nén khóc
lớn thành tiếng. Bé chưa bao giờ rời đi Lăng Nhược Nhược lâu như vậy,
lần này xa cách mấy ngày, sợ hãi trong lòng rốt cục lên đến điểm sôi. Bé phải về đến bên cạnh Lăng Nhược Nhược, bé chỉ muốn có mẹ, những người
khác bé không cần.
“Cục cưng ngoan, phụ vương nhất định tìm mẹ trở về cho con.” Tát Hoàn
tay chân lúng túng, hắn không biết dỗ đứa nhỏ thế nào, thấy bé khóc
thương tâm như vậy, đành phải vụng về dỗ ngọt.
Ai ngờ, bé cũng không mua trướng của hắn, cho dù là phụ vương, cũng
không thân bằng mẹ mình. “Không cần, không cần, cục cưng muốn mẹ, cục
cưng muốn mẹ, chỉ cần mẹ.” Bé bắt đầu phản kháng nói, vừa khóc, vừa giãy dụa, không muốn để ai chạm vào mình.
Tát Hoàn sốt ruột, hắn thực thúc thủ vô sách. Đối phó với màn khóc nháo
của tiểu hài tử, hắn chưa từng trải qua, cho nên trong một chốc một lát, hắn không biết nên dỗ dành như thế cho tốt.
Cùng hắn đồng dạng phát sầu còn có Tát Nhãn, đối mặt đứa con này, hắn cũng không biết làm sao.
“Đệ đệ, đừng khóc, đừng khóc, ca ca ở trong này, ca ca sẽ bảo vệ đệ.”
Ngược lại là Tát Duệ nãi thanh nãi khí cất tiếng an ủi, còn vừa nói vừa
vỗ vỗ người bé.
Nhưng bé cũng không chịu thua, bởi vì bé hiện tại thực nhớ mẹ lắm, cho
dù bên cạnh có bao nhiêu người cũng không để ý tới, chỉ khóc la đòi mẹ.
Hoa mụ mụ nhìn mà thấy bé thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải chịu
tội, trong lòng cũng rất khổ sở. Nàng thật muốn chạy trở về nói cho Lăng Nhược Nhược, nhưng hiện tại nàng lại không biết nói làm sao.
“Mẹ, mẹ…… ” Bé khóc nháo không ngừng, ra sức rúc người vào trong.
Hoa mụ mụ rốt cục nhìn không nổi, vội vàng chen đi lên, cười tủm tỉm nói với bé: “Cục cưng đừng khóc a, cục cưng không khóc, mẹ sẽ trở lại. Cục
cưng mà khóc, mẹ sẽ không trở lại đâu.”
Bé vừa nghe nói mình khóc, mẹ sẽ không trở lại, lập tức ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn nữ nhân xa lạ. “Cục cưng không khóc, mẹ sẽ trở về
sao?” Bé khiếp đảm hỏi, vẻ mặt đáng thương hề hề.
“Đúng, cho nên cục cưng phải ngoan, đừng khóc.” Hoa mụ mụ lấy ra đủ mọi chiêu thức, rốt cục dỗ được bé.
Quả nhiên, bé ngoan ngoãn gật gật đầu, tay nhỏ bé lau nước mắt, trừng
hai mắt to hồng hồng nhìn bọn họ. “Cục cưng không khóc, cục cưng muốn mẹ trở về.”
Mọi người thấy vậy, vừa chua xót, vừa đau lòng. Trong lòng đều nói thầm, Lăng Nhược Nhược, ngươi ở nơi nào a, nhanh trở về đi a.
“Đệ đệ, ca ca sẽ bảo vệ đệ. Mẹ của đệ đệ nhất định sẽ trở lại.” Tát Duệ khẽ nói an ủi bé, vẫy tay với bé.
Lúc này, bé nghe Tát Duệ nói vậy, thân mình nho nhỏ bắt đầu nhích về phía hắn.