“Ta muốn xuất môn.” Ăn cơm trưa xong, nàng liền chịu không được, rất muốn trở về, vì thế thừa dịp Tát Hoàn không ở trong phủ, nàng quyết định mang bé trở về. Không ngờ mới vừa đi đến cửa liền bị cản lại.
Vũ Sương Nhi hờn giận nhìn Lăng Nhược Nhược, nghe tin nàng ta muốn đi,
nàng liền vội vội vàng vàng đến. Lăng Nhược Nhược không những không hành lễ vấn an với nàng, mặt mày còn ra vẻ hờ hững, khiến lửa giận trong
lòng còn chưa nguội liền bùng lên.
“To gan! Vương phủ là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Đúng nữ nhân không giáo dưỡng, ngay cả quy củ cũng không hiểu.” Nàng
lạnh lùng châm chọc nói, ánh mắt liếc xéo nhìn Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược đương nhiên không bị tác động, “Vương phủ không phải là nơi ta muốn đến, bởi vì ta thích. Quy củ? Giáo dưỡng? Hừ, đối với loại
người nào, bổn tiểu thư sẽ có dạng giáo dưỡng đó, ta còn không tới phiên ngươi quản.” Nàng không khách khí nói, không biết vì cái gì, nàng thực
không có một chút hảo cảm nào với Vũ Sương Nhi. Nàng kỳ thật cũng không
phải người như vậy, chính là không biết vì cái gì, đến dị thế này, tính
tình nàng đã thay đổi thiệt nhiều, cách sống cũng khác đi, có lẽ vì muốn phóng thích bản thân, trở lại cuộc sống vô tư vô lự ban đầu.
Vũ Sương Nhi giận sôi lên, vì cái gì nàng luôn không chiếm được thế
thượng phong, vì cái gì nàng luôn không mắng thắng được ả ta! Mối hận
giành chồng, mối thù đoạt vị khiến nàng thiếu chút nữa muốn xông lên
đánh ả.
“Ngươi……” Nàng tức giận đến không biết nói thế nào cho phải, nắm chặt khăn tay, mắt như sắp phóng ra lửa.
Lăng Nhược Nhược mắt lạnh nhìn nàng, trong lòng nàng tất rõ tâm tính của nữ nhân này, nếu nói về thủ đoạn thì người tương lai cao tay hơn nhiều
so với một nữ nhân cổ đại, nàng ta không phải đối thủ của nàng.
“Ngươi cứ chậm rãi “ngươi”, ta xuất môn.” Nàng không muốn tiếp tục cùng
nàng ta dây dưa, sợ mình lại nói ra nhiều lời chọc người khác tức chết,
vì bảo trì cân bằng thế này, nàng vẫn là nên nhịn chút đi.
Vũ Sương Nhi giận điên, nàng vốn định mắng mỏ không cho ả ta xuất môn,
nhưng nghĩ lại, ả ta xuất môn mới tốt, như vậy nàng mới có cớ méc với
Vương gia.
Nghĩ thông suốt, nàng lần này không ngăn trở ả ta rời đi, ngược lại vui
sướng khi người gặp họa, nhìn nàng mang bé bước ra đại môn, rời đi vương phủ.
“Hẹn gặp lại a di.” Bé tuyệt không hiểu giữa các nàng xảy ra chuyện gì,
thấy mình sắp cùng mẹ rời đi, theo thói quen quay lại vẫy tay chào tạm
biệt với Vũ Sương Nhi.
Vũ Sương Nhi sửng sốt một chút, có một khắc ngạc nhiên, nhưng nàng rất
nhanh lạnh lùng nhìn hắn, nàng cũng không quên, hai mẹ con này là tới
giành ân sủng của nàng.
“Hừ.” Sau khi thấy hai mẹ con kia rời đi, nàng mới lạnh lùng hừ một câu, phân phó nói. “Không được cho hai người kia vào cửa lần nữa.” Hừ, đi
rồi mới tốt, tốt nhất vĩnh viễn không cần trở về.
“Vâng.” Tổng quản và thị vệ lập tức đáp.
Trong lòng Lăng Nhược Nhược cũng biết, lần này nàng rời đi, khẳng định
lại sẽ gây ra nhiều chuyện hơn, nhưng nàng không thèm để ý, dù sao cho
tới bây giờ nàng vốn chưa từng nghĩ sẽ trở về.
“Mẹ, chúng ta về nhà sao? Nếu phụ vương không thấy chúng ta, có sốt ruột hay không a?” Bé kỳ quái nói, bé cảm thấy vương phủ không tệ, phụ vương còn đối xử rất tốt với mình.
“Sẽ không.” Nàng hôn lên trán cục cưng, khẽ cười nói. Sẽ không mới là
lạ, hắn khẳng định sẽ lại đến đây tìm mẹ con nàng, dù vậy nàng vẫn không muốn ở lại chỗ kia.
Trở lại Quý phủ, nàng lập tức an bài tỳ nữ mang bé đi nghỉ trưa, còn
mình thì chuẩn bị đến Hoa Tụ Lâu, nàng còn có rất nhiều sinh ý phải làm
nha, còn thiệt nhiều tiền phải kiếm nha!
Chuyện thứ nhất đó là đến thư phòng xem sổ sách, tính toán thu chi, còn
có kế hoạch thế vận hội của nàng nữa, không biết đã tiến hành thế nào.
Chỉ mới làm từng ấy việc thì trời đã chạng vạng tối.
“Ta tranh thủ đi Hoa Tụ Lâu một chút, sẽ rất nhanh trở về. Nếu mọi người đói, cứ ăn trước, không cần chờ ta.” Lúc gần đi, nàng dặn tỳ nữ, sợ để
bé và Quý bác gái đói bụng chờ mình.
“Vâng, tiểu thư.” Tỳ nữ cung kính nói, tiễn nàng ra cửa, lên xe ngựa.
Ai ngờ, Lăng Nhược Nhược chân trước mới ra cửa không bao lâu, Tát Hoàn liền bước vào.
***
Hoa Tụ Lâu.
“Tiểu thư, ngài đã tới.” Người gác cổng vừa thấy nàng đến, lập tức cung
kính nói, cho người đi kêu Hoa mụ mụ, một người khác mang nàng lên phòng lầu ba.
Vừa ngồi không bao lâu, Hoa mụ mụ đã lững thững đến, nhìn thấy là nàng
mới an tâm ngáp mấy cái liền, “Tiểu thư, ngài đã tới. Sao không đến trễ
một chút a.” Nàng còn chưa ngủ đủ đâu, bất quá cũng đã sắp đến giờ thắp
đèn.
Lăng Nhược Nhược khẽ cười, những người nơi yên hoa thật là sảng khoái.
Nàng thích nhất là giao thiệp với những người tính tình sáng sủa như thế này. Nhớ ngày đó, nàng mua tòa thanh lâu ế ẩm, lung lay sắp đổ này,
liền Hoa mụ mụ hào khí kết thành bạn tốt, nên mọi người chưa khách khí
xa lạ với nhau.
“Ta là vì cuộc thi kia mà đến, chuẩn bị như thế nào? Khi nào có thể phát thiếp mời?” Nàng nhập thẳng vào chủ đề, nàng muốn chạy nhanh trở về ăn
cơm với bé.
Hoa mụ mụ ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, uống xong lập tức hào
hứng nói: “Tiểu thư, không tệ, hiệu quả không tệ, khách đến chỗ chúng ta không chỉ tăng rất nhiều, mà chúng ta càng thêm nổi tiếng, người đến
báo danh cũng rất nhiều.” Nói xong, nàng tỉ mỉ kể lại từng chi tiết.
Lăng Nhược Nhược nghe xong tấm tắc gật đầu, xem ra Hoa mụ mụ ra tay thật ngọt, ít nhất trước mắt không có khó khăn lớn gì, xem ra cuộc thi này
sẽ thực thuận lợi.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe dưới lầu cãi nhau, chốc lát
sau cư nhiên có người rầm rầm bước lên lầu, hơn nữa là hướng về chỗ các
nàng.
“Vương gia, Vương gia, ngài không thể như vậy, ngài không thể như vậy
a.” Người gác cổng sốt ruột ở bên ngoài kêu to, cố trì hoãn người đang
đi tới.