Vương gia, con của thiếp thân, thiếp
thân muốn tự mình chăm sóc.” Vũ Sương Nhi khẩn cầu nói, nàng không muốn
để con mình rơi vào tay Lăng Nhược Nhược, mỗi khi nàng nhớ tới mình từng bày kế hại chết bé, nàng liền hoảng hốt lạnh cả người, thầm lo cho con
mình không thôi.
Tát Hoàn sao có khả năng nghe lời của Vũ Sương Nhi? Mọi ấn tượng tốt đẹp về nàng đều bị sự kiện lần đó mà tan thành mây khói, không còn tồn tại
nữa.
“Bổn vương gia không đồng ý, ngươi hãy chết tâm đi. Duệ Nhi sau này sẽ
cùng sống với bổn vương và Vương phi, mọi chuyện sau này của hắn, ngươi
không cần hỏi đến.” Hắn lãnh đạm nói, rất không thích lòng tham của
nàng.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi, nàng không ngừng lắc đầu, chết sống không đáp ứng, “Vương gia, cầu ngài đáng thương thiếp
thân, thiếp thân chỉ có mỗi một đứa con là Duệ Nhi, hắn nếu không ở cạnh thiếp thân, thiếp thân không có cách nào sống nổi.” Nàng lại bắt đầu
khóc sướt mướt, liên thanh cầu xin.
Tát Hoàn cực kì chán ghét loại thái độ này của nàng, hễ nhìn nàng liền
cảm thấy ghê tởm. “Lời bổn vương nói, sẽ không lặp lại lần thứ hai.” Hắn hiện tại rất muốn đuổi nàng đi.
“Vương gia, nếu không, để cho Duệ Nhi tự lựa chọn đi, xem hắn nguyện ý ở cùng thiếp thân hay là lưu lại.” Vũ Sương Nhi cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chủ ý này.
Tát Hoàn không nói lời nào, chỉ nhìn Tát Duệ.
Tát Duệ cúi đầu, tựa hồ không yên bất an.
“Duệ Nhi, con nói cho mẫu phi nghe, con muốn trở về với mẫu phi, đúng
không? Con không muốn xa mẫu phi, đúng không?” Vũ Sương Nhi nghẹn ngào
cầu xin con mình.
Tát Duệ nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Tát Hoàn một cái, lại nhìn sang
Lăng Nhược Nhược nãy giờ vẫn im lặng không nói gì , sau đó lại cúi đầu,
không biết nên nói gì.
Lúc này, bé đột nhiên chen vào nói: “Ca ca ở lại với cục cưng đi, cùng
nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau chơi đùa, ca ca đừng đi.”
“Ngươi câm miệng cho ta, nơi này khi nào thì đến phiên ngươi nói
chuyện.” Vũ Sương Nhi nghe vậy, không khỏi nổi giận, tay chỉ vào bé liền chửi ầm lên.
Bé hoảng sợ, vội vàng chạy đến chỗ Tát Hoàn, khẩn trương ôm đùi hắn, vẻ
mặt sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi, nước mắt ngân ngấn đảo quanh hốc mắt, tùy
thời có thể rơi xuống.
“Nữ nhân độc ác này, ngươi dám mắng cục cưng?” Lăng Nhược Nhược còn chưa phát biểu, Tát Hoàn đã phát hỏa trước, hắn cũng chỉ vào Vũ Sương Nhi,
mắng.
“Không được mắng đệ đệ.” Ai cũng không nghĩ tới, Tát Duệ cư nhiên sẽ lên tiếng phản đối, hơn nữa còn nhanh chóng rời khỏi lòng Vũ Sương Nhi,
nhào thẳng vào người Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược ôm lấy Tát Duệ, biết nội tâm hắn lúc này lại sợ hãi,
xem ra Vũ Sương Nhi là cẩu không đổi được ăn thỉ, tính tình vĩnh viễn
không tốt lên nổi.
“Mẹ nói, mắng người không phải là bé ngoan.” Bé ló đầu ra nói, nước mắt
đã thu hồi, bởi vì có Tát Hoàn và Tát Duệ duy hộ, lá gan bé cũng to lên.
Vũ Sương Nhi tức a, giận a, nhưng trong tình thế trước mắt, nàng lại
không dám phát tác, hiện tại Tát Hoàn đã không thích nàng, ngay cả con
có thể đem trở về được hay không, phỏng chừng đã là hy vọng thực xa vời.
“Vương gia, hắn xúi giục Duệ Nhi lưu lại, nhất định là do ả tiện nhân
Lăng Nhược Nhược dạy, nhất định là ả, ả muốn hại Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhi
nhịn không được, trong phút chốc lại mất khống chế, đứng lên liền chỉ
vào Lăng Nhược Nhược, mắng to.
Lăng Nhược Nhược sao có thể không hiểu suy nghĩ trong đầu Vũ Sương Nhi
lúc này? Chẳng qua nàng không nói ra, nàng muốn nhìn xem, Vũ Sương Nhi
có thể vờ vịt tới khi nào, có thể chịu đựng tới khi nào. Đáng tiếc, dù
cho nàng có tâm, cũng sẽ không lại buông tha Vũ Sương Nhi.
“Thế nào? Ngươi sợ ta hại Duệ Nhi? Vì sao a? Ngươi vì sao luôn sợ ta sẽ
hại Duệ Nhi? Ta vì sao muốn hại Duệ Nhi? Ngươi nói cho Vương gia đi, ta
vì sao muốn hại Duệ Nhi.” Lăng Nhược Nhược tươi cười đầy mặt nói, đồng
thời không ngừng bức bách Vũ Sương Nhi.
Tát Hoàn vốn đã rất giận, thấy Vũ Sương Nhi lại cứ nhiều lần tái phạm,
liền nói: “Nhược Nhi nói đúng, ngươi vì sao luôn nói là Nhược Nhi muốn
hại Duệ Nhi? Ngươi nói cho bổn vương.”
Vũ Sương Nhi bị hai người bọn họ hỏi, sắc mặt càng lúc càng khó xem,
nàng chẳng lẽ nói ra nàng chính là hung thủ chân chính đã đẩy bé rơi
xuống nước? Nàng không dám nói cho hắn, nếu nói, có lẽ nàng thật sự sẽ
xong đời.
“Thiếp thân, thiếp thân chính là…… cảm thấy như vậy, cảm giác của thiếp
thân rất chuẩn, ả chính là muốn hại Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhi lắp bắp nói,
lý do hết sức gượng ép.
“Cảm giác? Loại chuyện này mà có thể dùng đến cảm giác sao? Thế này thật quá oan uổng ta. Ta cũng cảm giác thấy ngươi rất xấu, phi thường xấu,
phi thường ác độc, còn là không chuyện ác nào không làm, thập ác không
bằng. Không biết, Vương gia, ngươi tin không? Có muốn giết nàng không?”
Lăng Nhược Nhược cười nói, giống như đang nói giỡn, lại giống như đang
nói thực.
Tát Hoàn nghe vậy, vốn đang vì lời Vũ Sương Nhi mà cảm thấy tức giận,
nhưng khi nghe Lăng Nhược Nhược nói như vậy, tâm tình nhất thời sáng
sủa.
“Vũ Sương Nhi, ngươi nói chuyện cũng quá bừa bãi. Ngươi là thần tiên?
Hay là yêu tinh? Bằng cảm giác? Bổn vương cũng bằng cảm giác cảm thấy
ngươi là hung thủ giết người a.” Hắn cười khẩy, cảm thấy lời của nàng
rất châm chọc.
Vũ Sương Nhi bị hai người bọn họ phản bác, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn, nàng bắt đầu có chút sợ hãi Tát Hoàn sẽ thật sự làm như vậy, nàng
không khỏi cảm thấy hối hận, nàng sao lại ngốc như vậy, thế này chẳng
phải là chui đầu vào lưới sao?
“Thiếp thân, thiếp…… ” Nàng thì thào nói không ra lời, định cầu cứu, nhưng không ai trong phòng này đứng về phía nàng.
Tát Hoàn lúc này lại lên tiếng: “Duệ Nhi, phụ vương tôn trọng lựa chọn
của con, có thể lưu lại hoặc là về ở với mẫu phi của con. Mặc kệ thế
nào, phụ vương vẫn sẽ yêu thương con.” Đây là lần đầu tiên hắn ở trước
mặt con biểu lộ tình cảm của mình, nói chuyện khó tránh có chút đông
cứng.
Tát Duệ nghe xong, nước mắt liền trào ra, hắn cúi đầu, mãi một lúc lâu
sau mới ngẩng đầu lên, kiên định trả lời: “Phụ vương, con quyết định ở
lại với ngài và đệ đệ.” Hắn luôn hâm mộ đệ đệ không đến trường mà vẫn
thông minh vô cùng, tin tưởng nếu mình ở cùng Lăng Nhược Nhược, bản thân cũng có thể tiến xa. Về sau hắn có rảnh vẫn có thể đến thăm mẹ của
mình, dù sao, trước kia hắn chẳng phải cũng rất ít gặp mặt nàng đó sao.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, tức giận không thôi, nhưng Tát Duệ thực đã quyết
định, nàng không có lý do gì không đồng ý, càng không thể cưỡng cầu,
cuối cùng đành xám xịt rời đi dưới ánh mắt của mọi người.
Vũ Sương Nhi vừa trở lại biệt viện của
mình, lại bắt đầu phá hư những đồ vật bài trí mới trong phòng, không một vật nào có thể may mắn thoát khỏi, làm ra động tĩnh rất lớn.
Uyển Ngữ đứng ngoài cửa, trong lòng run sợ,
đột nhiên cảm thấy Tiểu Vương gia quyết định không trở lại là vô cùng
chính xác, có một người mẹ như vậy, thật không biết là hạnh hay là bất
hạnh.
“Tiện nhân, dám dạy Duệ Nhi của ta không theo ta trở về, làm cho con ta
không tiếp thu người mẹ này, quá ngoan độc, quá âm hiểm! Đồ tiện nhân ác độc!” Nàng vừa mắng, vừa không ngừng ném đồ đạc, như vậy mới có thể
giải hận.
Phía sau Uyển Ngữ còn có nhiều nha hoàn nữa, ai nấy đều lạnh run cả
người. Là ai ác độc, các nàng đều nhất thanh nhị sở. Mọi người ngay cả
thở mạnh cũng không dám, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, vị Vương phi kia, căn bản cái gì cũng không làm, vô duyên cớ vô cớ bị người ta ghi
hận, nếu bàn về tâm địa rắn rết, sợ là chỉ có mỗi Vũ Sương Nhi.
Nhưng, không ai dám nói gì, mặc cho Vũ Sương Nhi hết mắng lại ném đồ.
Mọi người đều sợ nàng, lại là chủ tử, ai không muốn sống mà nói ra a.
Chẳng qua, nghe nói những nha hoàn hầu hạ vị Vương phi kia sống rất
thoải mái, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không tốt, các nàng đều hâm
mộ muốn chết.
Vũ Sương Nhi mắng mệt, ném cũng mệt, ngã ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn
đám người đứng ngoài cửa: “Cẩu nô tài, còn không mau châm trà cho bổn
vương phi, các ngươi định cho bổn vương phi chết khát à.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền sợ tới thất kinh, vội vã đi lấy nước
trà và bánh ngọt, những người còn lại lập tức chia ra quét tước đống hỗn độn trong phòng.
Mỗi người đều nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, sợ bản thân không cẩn
thận bị trách phạt, trở thành nơi trút giận của Vũ Sương Nhi, bị nàng ra tay đánh chửi. Ngay cả con mình còn không buông tha, những hạ nhân thấp hèn như các càng thì có là gì?
Không biết giận bao lâu, nghỉ ngơi một hồi, Vũ Sương Nhi lại bắt đầu
tưởng mưu tính kế. Nàng sẽ đối phó Lăng Nhược Nhược, nàng nhất định sẽ
không để ả sống yên. Lần trước để ả chạy thoát, lần này nàng sẽ không
bao giờ để ả có vận may tốt như vậy nữa!
Suy tính thật lâu, Vũ Sương Nhi cảm thấy không thể xuống tay, bởi vì Duệ Nhi ở trong tay ả, mà nàng chỉ có cách bắt Lăng Nhược Nhược mới không
để ả có cơ hội gây bất lợi cho Duệ Nhi.
…
“Duệ Nhi còn cần nghỉ ngơi nhiều, không thể suy nghĩ quá mức, tạm thời
tĩnh dưỡng trước đi, khi nào khỏe hẳn thì lại chậm rãi học.” Lăng Nhược
Nhược dặn dò Tát Hoàn và Tát Duệ.
Một đại hai tiểu nam nhân đồng loạt xoát xoát gật đầu, nhất là bé, hai
mắt rõ ràng tỏa sáng, cao hứng vô cùng. “Mẹ, cục cưng muốn chơi với ca
ca, cục cưng thích ca ca, cục cưng còn muốn cùng ca ca ngủ.”
“Tạm thời không được, ca ca hiện tại thân thể suy yếu, còn chưa có thể
ngủ cùng với cục cưng được, chờ ca ca khỏe hẳn lại ngủ cùng cục cưng,
được không?” Nàng vội vàng dỗ, sợ bé không thuận theo liền phiền toái.
Nhưng bé là một đứa nhỏ rất thông minh, đáng yêu vô cùng, đương nhiên
rất biết nghe lời mẹ: “Mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng chờ ca ca khỏe lên sẽ lại ngủ cùng ca ca.”
Nàng vội vàng tán dương gật gật đầu, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Sau khi hết thảy phong ba bình ổn, Tát Hoàn lại mỗi ngày vào triều sớm,
hết thảy sự vụ trong vương phủ đều giao cho Lăng Nhược Nhược, công việc
bề bộn đem nàng xoay quanh.
Những ngày này, Vũ Sương Nhi thừa dịp Lăng Nhược Nhược không ở biệt
viện, vụng trộm lén vào gặp Tát Duệ. Tát Duệ đang chơi cùng cục cưng,
không nhận ra nàng đến đây.
Nha hoàn Kết Nhi chăm sóc hai đứa bé phát hiện ra Vũ Sương Nhi, tất cung tất kính nói: “Nô tỳ tham kiến sườn phi. Sườn phi, sao ngài lại đến
đây? Vương gia đã hạ lệnh, ngài không thể đến nơi này.” Nha hoàn thực
khó xử, bản thân không thể không làm theo lệnh của chủ tử, nhưng có
nhiều chủ tử như vậy, nhiều mệnh lệnh như vậy, thực không biết nên làm
thế nào cho phải.
“Cẩu nô tài, ngươi là cái thá gì, dám ăn nói như vậy với bổn vương phi?
Bổn vương phi có chuyện phải làm, ngươi cút qua một bên cho ta.” Vũ
Sương Nhi không ngờ có hạ nhân dám nói như vậy với mình, lập tức tức
giận đến chửi ầm lên.
Bởi vì nàng mắng chửi người thế này mới khiến hai đứa bé chú ý.
“Mẫu phi?” Tát Duệ nghe giọng biết là Vũ Sương Nhi đến, kinh ngạc nói,
nhưng thấy nàng mắng chửi người, lại nhịn không được có chút sợ hãi.
Vũ Sương Nhi nghe được giọng Tát Duệ, lập tức gạt nha hoàn ra một bên,
chạy lại, “Duệ Nhi, mẫu phi đến thăm con. Duệ Nhi, con có khỏe không?
Mẫu phi nhớ con muốn chết.”
“Con tham kiến mẫu phi.” Tát Duệ kiên trì nói, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm tay bé, thân mình lại gắt gao dựa vào bé.