Vương gia, a… ” Vũ Sương Nhi chưa bao
giờ thử qua loại thú vui khuê phòng nào như vậy, trước kia Tát Hoàn luôn mưa rền gió dữ, lập tức khiến nàng biến thành chết đi sống lại.
Tát Hoàn căn bản không nghe được thanh âm của nàng, hắn chỉ sa vào suy
nghĩ của mình, chỉ biết nữ nhân dưới thân hắn chính là người mà hắn yêu
nhất – Lăng Nhược Nhược.
Hắn thật cẩn thận, giống che chở trân bảo, nhẹ nhàng âu yếm, chế tạo
nhiều mồi lửa trên thân thể nàng, vừa sợ làm đau nàng, vừa sợ không thể
lưu lại dấu vết của mình trên thân thể nàng.
Vũ Sương Nhi sắp điên rồi, loại cảm giác lạ lùng cứ vây quanh nàng,
khiến nàng có chút tâm động, trái tim nhảy lên thật sự nhanh, tựa hồ
nàng không phải là mình nữa. Nàng muốn đẩy ra hắn, nhưng lại luyến tiếc, đành phải không ngừng vặn vẹo thắt lưng như rắn nước, dục cự còn nghênh hầu hạ dưới thân hắn.
Từ môi đến cần cổ tuyết trắng, đến khỏa hồng quả quả như nước mật đào,
vùng rừng rậm rạp, không chỗ nào có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ như
bị châm hỏa.
Một đường xuống dưới, xiêm y của nàng bị xả phá thành mảnh nhỏ, thân thể mê người liền rất nhanh hoàn toàn bại lộ trong không khí, ở trong mắt
Tát Hoàn, liền biến thành mồi lửa.
Khi nàng hoàn toàn bị bác quang, hơn không khí lạnh liền thừa cơ chạm
vào thân thể nàng, khiến cảm giác của nàng càng thêm kỳ diệu.
Nàng muốn gọi, nàng tưởng kêu, cảm giác bứt rứt trong cơ thể cứ bất an,
tựa hồ muốn nổ tung ra. Nàng ôm thân thể hắn, tựa hồ chỉ như vậy mới có
thể cho chính mình một ít cảm giác.
Hắn một đường theo hồng quả cao ngất xuống phía dưới, không buông tha
một tấc nào, lặng yên đi tới nơi tư mật thần bí nhất của nàng, đầu chôn ở bên trong.
A… Vũ Sương Nhi sợ hãi, mặt đỏ lên, thân thể không tự giác cong lên, lại bởi vì vậy mà càng thêm gần sát môi hắn, càng tiện hắn hút.
Chưa từng có qua loại cảm giác nào như vậy, dục tiên dục tử, muốn ngừng
mà không được. Khiến nàng nói không ra lời, thanh âm như đều kẹt trong
cổ họng.
Chỉ có thể mở to hai mắt sương mù, dùng sức thở dốc. Cảm thụ, hưởng thụ, đầu lưỡi như lưỡi nóng kia đang hút ở nơi tư mật, hai chân không tự
giác cong lên, đem hắn vòng ở bên trong, không cho hắn đi ra.
Ngoài cửa, mọi người chờ trái chờ phải, lo sợ Vương phi sẽ bị Vương gia
làm bị thương, ai nấy đều lo lắng vạn phần, nhưng lại không dám xông
vào, đành phải ở bên ngoài bất an chờ đợi.
Tát Hoàn chịu không nổi, hắn không muốn nhịn, chỉ mong phát tiết bản
thân, thương nàng, yêu nàng, hung hăng đem mọi tưởng niệm, mọi tình yêu
phóng vào trong cơ thể nàng, khiến nàng không thể rời đi lần nữa, khiến
nàng không bao giờ không quan tâm đến hắn nữa.
Nâng hai chân nàng lân, hắn khẩn cấp động một cái, rốt cục hoàn mỹ, như nguyện tiến nhập vào nguồn nhiệt.
A…Vũ Sương Nhi còn chưa tự cấp bản thân chuẩn bị, đã bị một vật cứng đâm vào, kìm lòng không đậu kêu lên, thanh âm này càng thêm kích thích Tát
Hoàn.
Phủ ở trên người nàng, hắn vừa hôn môi nàng, vừa cố gắng phấn đấu,
“Nhược Nhi, Nhược Nhi của ta, ta yêu ngươi, Nhược Nhi… ” Hắn hoàn toàn
xem nữ nhân dưới thân là Lăng Nhược Nhược, toàn tâm toàn nghĩ đến nàng.
Một tiếng “Nhược Nhi” làm bừng tỉnh Vũ Sương Nhi khỏi cơn mê ly điên
cuồng cấp. Nàng đột nhiên mở to hai mắt, nhìn nam nhân đang ra sức cầy
cấy trên người mình. Nước mắt làm nhòe hai mắt nàng. Nàng vừa thừa hoan, trong lòng lại ẩn ẩn phát đau. Nàng vừa rên rỉ nho nhỏ, khóe mắt lại
kìm lòng không đậu chảy xuống nước mắt.
Lăng Nhược Nhược.
Trong đầu hai người, lần đầu tiên đồng thời xuất hiện cùng một cái tên.
Lăng Nhược Nhược.
Rên rỉ, than nhẹ, nước mắt, mê ly, yêu hận đan xen, ùn ùn kéo đến trong bể ái dục, làm hai người hãm sâu.