“Hảo một cái sinh hoạt tại nơi khác a, ngươi nói rất hay.” Nam
nhân vỗ tay tán dương, trong ánh mắt lóe một loại quang mang khó hiểu.
Lăng Nhược Nhược trong lòng thầm kêu một tiếng thảm, bất quá nàng cũng
rất nhanh trấn định lại, kỳ thật nàng đã sớm biết, nếu tại đây nơi này
gặp hắn, cũng chẳng có chuyện gì lạ, bọn họ gióng trống khua chiêng như
thế, hắn thế nào lại không đến đâu!
“Cám ơn.” Nàng không muốn lại cùng hắn dây dưa, chuyện quá khứ cũng đã
trôi qua, nàng vốn không phải ‘nàng’, làm người không cần so đo nhiều
như thế.
“Cục cưng, chúng ta đi.” Nàng xoay người ôm lấy cục cưng, thầm nghĩ
nhanh chóng rời đi hiện trường, thật sự là không hay ho, không muốn gặp
thì lại gặp.
Nam nhân thấy phản ứng của nàng cảm thấy ngạc nhiên, nữ nhân nào nhìn
thấy hắn không xông đi lên, thậm chí còn hy vọng mình có thể vào vương
phủ đâu.
“Chậm đã.” Hắn nóng nảy, nhanh chóng đi tới chắn trước mặt nàng, hắn
tổng cảm thấy nữ nhân trước mắt hoà nhã quen thuộc, tựa hồ mình có quen
biết.
Lăng Nhược Nhược sinh khí, thật sự là xuất hành bất lợi: “Ninh Vương
gia, ngượng ngùng, bổn tiểu thư không có rảnh cùng Vương gia ngài nói
chuyện phiếm, cũng không muốn cùng ngài nói chuyện.”
Đúng vậy, nam nhân trước mắt chính là chồng trước của nàng – Ninh Vương
gia Tát Hoàn – ba năm trước đã hưu nàng, biến nàng trở thành trò cười
trong lúc trà dư tửu của người toàn kinh thành.
Nghe nàng kêu ra bản thân tục danh, Ninh Vương Tát Hoàn thực giật mình,
kìm lòng không đậu lui lại một bước, tinh tế đánh giá nữ tử trước mắt.
Áo váy màu trắng, thanh lịch đoan trang, tóc đen dài búi lên một cách
đơn giản, trên tóc chỉ cài một cây trâm, khuôn mặt thanh túc không có
nhiều trang điểm, chẳng qua hiện tại che kín tức giận. Nàng như ngọc lan đứng thẳng trong gió, hương khí tao nhã, lâu dài.
“Ngươi là……” Hắn cảm giác quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn
nhớ không ra nữ tữ nào vừa thanh tú ý nhị như nàng, hắn mờ mịt nhìn
nàng.
Lăng Nhược Nhược đột nhiên nở nụ cười, nguyên lai nam nhân thật sự quên, ngay cả vợ cũ đều có thể quên không còn một mảnh, chân chính thành
người lạ.
“Một người xa lạ.” Nàng lạnh lùng phun ra những lời này, ôm tiểu bảo bảo tiếp tục ra sau núi.
“Mẹ, vị thúc thúc này là ai a?” Tiểu tử kia lúc này lại đột nhiên hỏi ra một câu, hắn rất thích vị thúc thúc vừa cao lớn lại rất anh tuấn cường
tráng này.
Nghe được cục cưng hỏi, nàng nhíu nhíu mày, nhưng cũng ôn tồn nhỏ nhẹ
nói: “Một vị thúc thúc không quen, chúng ta không nên gây trở ngại thúc
thúc, mẹ mang cục cưng đi thám hiểm.”
Tiểu bảo bảo vừa nghe đến thám hiểm, lập tức quên ngay Ninh Vương Tát
Hoàn, hưng phấn ở trong lòng nàng vặn vẹo thân mình nho nhỏ, nãi thanh
nãi khí ồn ào: “Mẹ, mẹ, chúng ta nhanh đi thám hiểm, cục cưng muốn đi
thám hiểm.” Nói xong, mắt to khát vọng nhìn con đường nhỏ sau núi.
Nàng bị tiểu bảo bảo đồng ngôn đồng ngữ làm cho bật cười, càng bị đáng
yêu biểu tình của hắn cưỡng chế di dời bất khoái trong lòng. Nàng cũng
cao hứng nói: “Tốt, tốt, chúng ta nhanh đi thám hiểm, nhìn xem hôm nay
thu hoạch là cái gì.”
Một lớn một nhỏ bất đắc dĩ hướng lên núi, nhất thời đem nam nhân phía
sau quẳng lên chín từng mây, tiếp tục tìm kiếm khoái hoạt của bọn họ.
Đợi một lớn một nhỏ đi xa, thị vệ phía sau Ninh Vương thế này mới bất an bẩm báo nói: “Vương gia, thuộc hạ cảm thấy vị tiểu thư kia giống một
người.”
“Giống ai?” Ninh Vương Tát Hoàn nghe vậy vội vàng hỏi, bởi vì hắn cũng thấy nữ nhân kia rất quen mặt.
Thị vệ khẩn trương liếc hắn một cái, vội xem xét sắc mặt hắn một chút,
thế này mới không yên bất an nói: “Là Ninh Vương phi trước kia.”
Ninh Vương phi trước kia, chẳng lẽ chính là Lăng Nhược Nhược – người đã
bị hắn hưu? Ninh Vương Tát Hoàn vẻ mặt không thể tin được, nhưng hắn
cũng rốt cục nghĩ tới, nàng thật sự giống như Lăng Nhược Nhược, vợ trước của hắn.