Trừ bỏ Hoa mụ mụ, không ai nảy sinh
hoài nghi với đường đường Ninh Vương phi, bọn họ thấy Vũ Sương Nhi yêu
thương bé như thế, ngược lại cảm thấy nàng rất rộng rãi, là một vị Vương phi tốt lắm.
“Vương tẩu, cục cưng tạm thời giao cho vương tẩu chiếu cố.” Tát Nhãn
thỉnh cầu nói, bé không chịu đi với hắn, đành phải tạm thời để bé ở lại
trong Ninh vương phủ.
Vũ Sương Nhi cười tủm tỉm, nén giận trong lòng, miệng vờ trách cứ: “Ai
nha, vương đệ, nói cái gì khách khí như vậy a, chúng ta đều là người một nhà, cục cưng cũng là cục cưng của chúng ta, chuyện chăm sóc là đương
nhiên, ta lại rất thương yêu hắn. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, cục cưng
nhất định tròn trĩnh mập mạp.”
Tát Nhãn nghe vậy mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ nàng, sau đó mới lưu
luyến không rời rời Ninh Vương phủ, hắn còn có thiệt nhiều chuyện phải
làm.
Hoa mụ mụ thấy Tát Nhãn đi rồi, chính mình cũng nên đi, bằng không thật
không biết ả Vũ Sương Nhi điên cuồng này lại làm ra chuyện gì bất lợi
với mình. Còn có, chuyện hôm nay bé rơi xuống nước cũng phải báo cho
Lăng Nhược Nhược biết, bằng không bé khi nào bị người hại chết, các nàng cũng không biết.
“Vương gia, ta cũng nên đi, lần sau ta lại đến.” Hoa mụ mụ thong thả đến bên cạnh Tát Hoàn, tất cung tất kính nói.
“Hoa mụ mụ lần này đến, bổn vương còn không tiếp đón ngươi. Ngươi đã có
việc, vậy lần sau lại nói.” Tát Hoàn thấy nàng nói thế, cũng đành đáp
lại như vậy. Kì thực trong lòng hắn thấy rất kỳ quái, bởi vì Hoa mụ mụ
hai lần đến rất gần nhau, khiến hắn hoài nghi.
Hoa mụ mụ lại không biết Tát Hoàn trong lòng đã có nghi hoặc, mọi tâm tư của nàng đều đặt trên người Vũ Sương Nhi và cục cưng, chỉ nghĩ trở về
nên thương lượng thế nào để đối phó nữ nhân xấu xa này.
“Tạ Vương gia, ta cáo từ.” Hoa mụ mụ vội vàng nói, ngay cả nghi lễ với Vũ Sương Nhi cũng quên, hấp ta hấp tấp rời đi.
Vũ Sương Nhi tuy rằng luôn cùng một chỗ với bé và Tát Duệ, nhưng là toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt vào nhất cử nhất động của Tát Hoàn và Hoa mụ mụ.
“Cục cưng ngoan. Duệ Nhi cũng ngoan.” Nàng từ ái lấy bánh, rót nước cho hai đứa nhỏ ăn.
Tát Hoàn cũng đi tới ngồi xuống cùng bọn họ, “Cục cưng đã khá hơn chút
nào chưa?” Hắn duỗi bàn tay to ra, ôm bé vào trong lòng, thân thiết nói.
Bé rúc vào trong lòng hắn, ngẩng đầu lên ngọt ngào cười, nũng nịu nói:
“Phụ vương, cục cưng tốt hơn nhiều, không có việc gì.” Nói xong, còn cho miếng bánh trong tay vào miệng ăn.
Tát Hoàn thấy bộ dáng đáng yêu này của bé, thập phần hưởng thụ, trong
mắt tràn đầy sủng nịch và yêu thích, không nhìn thấy vẻ mặt đố kỵ của Vũ Sương Nhi.
Ngày nào còn chưa khử bé, lòng nàng liền khó chịu một ngày. Vũ Sương Nhi thầm nghĩ, hôm nay chỉ là do bé gặp may, tình cờ gặp được Tát Nhãn đột
nhiên đến thăm, phỏng chừng lần sau sẽ không còn chuyện tốt như thế này
nữa.
…
Hoa mụ mụ vội vội vàng vàng tựa như bị quỷ đuổi sau lưng, một đường
không yên bất an về Hoa Tụ Lâu, sau đó không kịp nghỉ, chạy đi tìm Lăng
Nhược Nhược.
“Tiểu thư, tiểu thư, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt.” Nàng vừa
vào cửa, liền kêu kinh thiên động địa, gào khóc thảm thiết, thực có thể
dọa tiểu hài tử khóc.
Lăng Nhược Nhược sớm đang lo lắng ngồi trong phòng chờ Hoa mụ mụ trở
lại, đến lúc thấy nàng vừa về liền ồn ào kinh thiên động địa, khiến Lăng Nhược Nhược hoảng quá, chạy vội tới trước mặt nàng.
“Hoa mụ mụ, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng sốt ruột hỏi, trong lòng tất cả đều là lo lắng cùng sợ hãi.
Hoa mụ mụ ngay cả thở cũng không kịp, lập tức đem từng chuyện chứng kiến ở vương phủ kể hết ra, nói xong chờ Lăng Nhược Nhược ra quyết định.
Lăng Nhược Nhược nghe xong, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi. Đối loại
nữ nhân như Vũ Sương Nhi, nàng thật hận đến cực điểm, mình đã rời đi
rồi, nàng ta còn không cam tâm, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nếu như
vậy, cũng không thể trái nàng.
Lăng Nhược Nhược rốt cục quyết định, nàng muốn phản kích, nàng muốn Vũ
Sương Nhi hưởng lấy tư vị thống khổ, cho nàng ta hối hận đến thắt ruột
lại. Nàng yếu muốn ăn miếng trả miếng, nàng muốn báo thù.
“Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?” Hoa mụ mụ không có chủ ý gì, thấy
sắc mặt Lăng Nhược Nhược thay đổi lại không chịu nói chuyện, lòng nóng
vội, vội vàng hỏi.
Lăng Nhược Nhược chìm vào tự hỏi, đầu óc không ngừng chuyển động, nàng
phải nghĩ ra một biện pháp, đầu tiên phải bảo vệ bé trước, bằng không
nàng sẽ có hậu cố chi ưu.
Hoa mụ mụ biết nàng đang suy nghĩ biện pháp, không dám hé răng. Tự mình
đi tìm trà và bánh, ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi, thong thả chờ đợi.
Qua thật lâu sau, chân mày Lăng Nhược Nhược chậm rãi giãn ra, nàng rốt
cục nghĩ ra một biện pháp, vừa có thể bảo hộ bé, lại có năng lực khiến
Vũ Sương Nhi không thể gia hại bé được nữa.
“Hoa mụ mụ, phiền ngươi đi một chuyến, đến tìm Tam Vương gia, khuyên hắn đem bé đưa vào cung, đưa đến bên cạnh hoàng đế cũng tốt, cạnh Thái Hậu
cũng tốt. Bé dù sao cũng là người hoàng tộc, Thái Hậu hẳn là sẽ không
mặc kệ.” Nàng bình tĩnh nói.
Hoa mụ mụ ngẫm lại, biện pháp này hay, nói cũng rất có đạo lý. Vì thế
gật đầu đáp ứng: “Được, để ta đi làm. Bất quá không biết hai vị Vương
gia có chịu hay không.” Nàng lo lắng là chuyện này.
“Nếu không được, ngươi đi thuyết phục Tát Hoàn, dùng chuyện bé bị hại để thuyết phục bọn họ.” Nàng không thể tự mình ra mặt, đành phải làm cho
Hoa mụ mụ đi.
“Được, tiểu thư, ta lập tức đi.” Hoa mụ mụ uống cạn chung trà trong tay, vội vàng đứng lên.
Không nghĩ tới, Hoa mụ mụ cư nhiên rất nhanh liền khuyên xong Tát Nhãn,
khiến cho hắn đáp ứng lập tức tiến cung đi cầu Thái Hậu cùng Hoàng
Thượng, hơn nữa Hoa mụ mụ chân trước vừa đi, sau lưng hắn liền vào cung.
…
Hoàng cung, Thái Hậu tẩm cung.
“Mẫu hậu, mẫu hậu.” Tát Nhãn vừa mới vào, liền lớn tiếng kêu lên.
Thái Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này đã lớn như vậy, có lúc vẫn cứ
như một đứa nhỏ. “Lại có chuyện gì tìm ai gia a? ” Bà chậm rãi nói.
Tát Nhãn thấy bà, vội vàng cười tủm tỉm đi lên, ngồi xuống cạnh bà, làm nũng nói: “Mẫu hậu, con đến thăm ngài.”
“Ai gia đương nhiên biết ngươi là đến thăm ai gia, bất quá chỉ sợ là vô
sự không đăng tam bảo điện thôi.” Thái Hậu đã sớm xem thấu đứa con này,
hắn là con giun trong bụng bà, sao có thể không biết.
Tát Nhãn cười càng thêm tươi, hắn biết mẫu hậu thương yêu hắn nhất, vì
thế kể lại chuyện đã xảy ra, sau đó lại nói: “Mẫu hậu, cục cưng dù sao
cũng là huyết mạch hoàng gia, con không thể trơ mắt nhìn hắn bị kẻ khác
hãm hại, nghĩ rằng chỗ mẫu hậu là an toàn nhất, muốn đưa hắn tới, một là làm bạn với mẫu hậu, hai là mẫu hậu có thể coi chừng cục cưng.”
Thái Hậu vừa nghe, đầu tiên là khiếp sợ bé cư nhiên bị kẻ khác gia hại,
lại nghe được Tát Nhãn nói lời này, cảm thấy phi thường có đạo lý. Bà
tuy rằng không thích Lăng Nhược Nhược, nhưng bé đúng là có mang huyết
mạch hoàng gia, nàng sao có thể để hoàng tôn của mình rơi vào chuyện như vậy.
“Nhãn Nhi, ai gia lập tức phái người đón cục cưng đến chỗ ai gia. Mặt
khác, con nhất định phải phái người điều tra, không thể buông tha hung
thủ gia hại hoàng tộc ta.” Thái Hậu là người cỡ nào khôn khéo, bá dễ
dàng đoán được sự tình không đơn giản như vậy, hung thủ làm sao có thể
dễ dàng đền tội nhanh như vậy. Cho nên, bé nhất định phải đưa đến bên
cạnh bà.
Tát Nhãn nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói với bà: “Cám ơn mẫu hậu, con
thay cục cưng cảm tạ mẫu hậu.” Nói xong, cung kính hành đại lễ với bà.