“Không thể, Vương gia, ngài không thể
cướp quyền làm nương của thiếp thân, Duệ Nhi là thiếp thân sinh ra,
thiếp thân mới là người nên chăm sóc hắn, không cần đến tay của người
khác.” Vũ Sương Nhi vừa khôi phục thần trí
liền mãnh liệt phản đối. Nàng không thể để Duệ Nhi rơi vào tay Lăng
Nhược Nhược, ả nhất định sẽ đối phó Duệ Nhi, nàng không thể để cho con
mình chết được.
Tát Hoàn sao có thể dễ dàng cho nàng toại nguyện, huống chi hắn đã không còn tín nhiệm nàng, nàng càng nói nhiều cũng chỉ là tự làm mất mặt, làm hắn thêm chán ghét.
“Bổn vương đã hạ quyết định, sẽ không sửa đổi, ngươi chết tâm đi. Ngươi
đối với Duệ Nhi như thế, bổn vương đương nhiên lo lắng hắn sẽ còn bị
người làm nương như ngươi thương tổn, cho nên về sau không cho phép
ngươi tới gần hắn nửa bước, có nghe không?” Tát Hoàn lạnh lùng nói,
tuyệt không chừa cho nàng một chút mặt mũi.
Vũ Sương Nhi liều mạng lắc đầu, nước mắt bay tán loạn, dập đầu quỳ
xuống, không ngừng cầu xin: “Vương gia, van cầu Vương gia cho thiếp thân gặp Duệ Nhi đi, thiếp thân không muốn đả thương hắn, thiếp thân là vô
tình, Vương gia khai ân a.”
“Hừ, lời ngươi nói chỉ có đồ ngốc mới tin! Bổn vương không muốn dong dài với ngươi, ngươi mau trở về phòng của ngươi đi.” Tát Hoàn không muốn
lại để ý tới nàng, nóng vội trở về gặp Tát Duệ. Hắn đối nàng đã không
còn khách khí, nàng hết khóc lại nháo chỉ khiến hắn phiền lòng.
“Vương gia, nếu ngài không cho thiếp thân chăm sóc Duệ Nhi, mà để tiện
nữ nhân này chăm sóc hắn, hắn nhất định sẽ bị làm hại a. Tiện nữ nhân
kia là muốn hãm hại Duệ Nhi a, Vương gia.” Thấy Lăng Nhược Nhược ở bên
cạnh, Vũ Sương Nhi lập tực bùng phát hận ý, chỉ tay vào mặt Lăng Nhược
Nhược, mắng to.
Lăng Nhược Nhược vốn định lại đây khuyên nhủ, không thể nhìn xem mình có thể giúp cái gì, nhưng hiện tại thấy Vũ Sương Nhi không những không
biết hối cải, còn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người khác, nàng lập tức
cảm thấy mình thật sự không thể hảo tâm, nhân từ.
“Lớn mật, ngươi thật đúng là người đàn bà chanh chua, luôn miệng nói
nàng là tiện, ngươi mới là tiện nhất đẳng, ngươi mới là tiện nhân! Nếu
còn để bổn vương nghe được ngươi mắng hai chữ tiện nhân, bổn vương liền
sai người vả miệng ngươi, sau đó sẽ khâu miệng ngươi lại.” Tát Hoàn tức
giận, tay đã giơ lên định đánh nàng, bất quá cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lời đe dọa này rốt cuộc khiến Vũ Sương Nhi câm như hến, sợ tới mức không dám lại mở miệng mắng chửi, bất quá vẻ mặt nàng vẫn rành rành không
phục, còn vụng trộm căm tức nhìn Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược biết nàng không phục, trong lòng đã không còn hy vọng
nàng ta sẽ sửa đổi hay thay đổi tâm tính, vì thế liền tươi cười đầy mặt
nói: “Vũ Sương Nhi, ta hiện tại không muốn nói nhiều với người. Ta chỉ
muốn nói cho ngươi, không phải người nào cũng giống như ngươi, mà ngươi
là người thế nào, không cần ta nói.”
Lăng Nhược Nhược vừa nói xong lời này, thấy Vũ Sương Nhi mặt mày trở nên khẩn trương lo lắng, trong lòng âm thầm nở nụ cười, nữ nhân này luôn cứ quên bản thân xấu xa thế nào.
“Duệ Nhi không thích hợp ở cùng một chỗ với ngươi, hắn vừa mới tỉnh lại, hẳn là chưa vượt qua thời kì nguy hiểm. Ngươi đi gặp hắn, ngược lại chỉ khiến tâm tình hắn trở nên khẩn trương, thấy ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi,
như vậy không chỉ bất lợi cho bệnh tình của hắn, ngược lại càng khiến
bệnh nặng thêm. Trong lòng hắn bây giờ đã có bóng ma, ngươi lại đi gặp
hắn, hắn sẽ sợ ngươi đánh hắn, trách phạt hắn. Không cho ngươi đi gặp
hắn, chính là vì đạo lý và nguyên nhân này. Ngươi nếu tiếp tục cố tình
gây sự, xin cứ tự nhiên. Chỉ là, có một người mẹ như ngươi, thật sự là
bi ai.” Lăng Nhược Nhược hai mắt lóe sáng nhìn Vũ Sương Nhi, gằn từng
chữ một.
Tát Hoàn nghe vậy liền gật đầu đồng ý, cũng cho rằng nàng nói phi thường có đạo lý.
Mà Vũ Sương Nhi càng nghe, sắc mặt càng lụn bại, sau đó xụi lơ không hé răng.
“Nhược Nhi, chúng ta đi.” Tát Hoàn nắm lấy tay Lăng Nhược Nhược, ôn nhu
nói. Sau đó quay sang bọn nha hoàn thị vệ, lạnh lùng nói: “Xem trọng
nàng, đừng để nàng ta chạy loạn, la to khắp nơi.”