Trong khi Tát Hoàn và Tát Nhãn cùng
nhau tranh giành bé, Lăng Nhược Nhược đang lâm vào tuyệt cảnh. Trước khi Vũ Sương Nhi mang Uyển Ngữ rời đi, ả đã thản nhiên dặn dò mấy tên tráng hán kia phải xử lý nàng.
Hiện tại, trước mặt Lăng Nhược Nhược là vài gã nam nhân người ngợm to
lớn, bọn họ đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dâm đãng, sắc mị mị, như
muốn nhìn xuyên lớp quần áo trên người, khiến nàng thật muốn nôn mửa.
“Đại ca, nữ tử xinh đẹp này nên xử trí thế nào? Đại tiểu thư nói cho
chúng ta hưởng dụng một phen trước rồi hẵng… ” Một gã tráng hán dâm đãng nhìn nàng nói, cuối cùng làm một động tác mất đầu.
Được xưng là đại ca, một gã tráng hán nhìn nhìn nàng, lại quay đầu nhìn
thoáng qua bọn huynh đệ đang nói chuyện, cũng cười dâm đãng nói: “Liền
ấn theo lời đại tiểu thư mà làm, trước hảo hảo hưởng dụng một phen rồi
nói sau.”
“Thật tốt quá, đại ca.”
“Đại ca, ngươi lên trước đi.”
“Đại ca, các huynh đệ thay phiên nhau lân.”
“Lên đi, đại ca, lên đi.”
Tiếng cười nói dâm đãng của mấy gã nam nhân truyền vào lỗ tai Lăng Nhược Nhược, khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Gã tráng hán được xưng là đại ca giờ đang sải bước hướng về phía nàng,
trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng, bắt đầu vươn ra bàn tay háo sắc.
Chát.
Lăng Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi liền ghét bỏ tát vào tay hắn, nếu
không phải sợ tay hắn đụng tới thân thể mình, nàng sẽ không định dùng
chính tay mình đi chạm vào tay loại người này, điều này khiến cho dạ dày nàng thắt lại, suýt nôn ra.
Tiếng chát này hoàn toàn chọc giận đám nam nhân, vốn định không dùng đến sức mạnh, nhưng hiện tại thấy thái độ này của nàng, bọn chúng biết
không cường không được.
“Thối đàn bà, không dùng sức mạnh là không được.”
“Xú nữ nhân, một hồi cho ngươi dục tiên dục tử, còn cầu chúng ta.”
“Tiện nhân, một hồi giết chết ngươi.”
“Lên, lên cho ta, giết chết nàng.”
Mấy gã nam nhân phát hỏa, cùng nhau hung thần ác sát tới gần nàng, cùng
nhau bao vây nàng, chuẩn bị động thủ động cước, cưỡng đoạt nàng.
Lăng Nhược Nhược sợ. Lòng nàng cực kì sợ hãi, chỉ mới nghĩ đến cảnh năm
nam nhân to lớn này cường gian mình, nàng liền hận không thể chết luôn
cho rồi. Nếu năm nam nhân kia dám đụng một ngón tay vào nàng, nàng sẽ
cùng bọn họ đồng vu quy tận.
“Các ngươi dám! Nếu Hoàng Thượng biết, hai vị Vương gia biết, chỉ sợ các ngươi không chỉ có chết không toàn thây, ngay cả tru di cửu tộc cũng
không đủ.” Chuyện tới nước này, cho dù Lăng Nhược Nhược không muốn có
bất kì quan hệ gì với hoàng tộc cũng không được, chỉ có danh hào vang
dội này mới có thể cứu chính mình.
Năm nam nhân nghe thế, thật ra có dừng lại một chút, nhưng bọn họ cũng
không ngốc, nếu không cũng sẽ không bắt được nàng dễ dàng như vậy.
“Hoàng Thượng? Ngươi lừa quỷ đi, đại tiểu thư chúng ta chính là Vương
phi a, chúng ta chỉ là chấp hành nhiệm vụ mà nàng giao cho.” Lão đại
cũng không ngốc, bọn họ chỉ nghe lời Vũ Sương Nhi, nếu Lăng Nhược Nhược
là nữ nhân mà Vũ Sương Nhi có thể hạ thủ, như vậy khẳng định không phải
là người trọng yếu gì, cùng lắm chỉ là cái đinh trong mắt Vũ Sương Nhi.
Lăng Nhược Nhược biết bọn họ không phải tiểu hài tử, sẽ không bị đả động dễ dàng như vậy, lại càng không thể chỉ mới nói một chút đã bị dọa. “Vũ Sương Nhi tính cái gì, ta là phi tử của Hoàng Thượng, các ngươi có thể
đi hỏi thăm một chút, hiện tại toàn kinh thành, không, trên toàn nước,
quan phủ nào mà không phải đang tìm ta? Các ngươi giết chết ta là chuyện nhỏ, đến lúc đó, chặt đầu các ngươi cũng không trả đủ tội, ngược lại
còn liên lụy đến người nhà các ngươi. Đáng giá sao?” Nàng ân cần dụ dỗ,
kỳ thật trong lòng rất bất ổn, không biết có tác dụng hay không.
Đám người nghe xong nhưng thật ra sửng sốt, có chút bị hù dọa, trong
chốc lát không biết nên làm thế nào. Người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, không có người động thủ.
“Ngu ngốc, một lũ thùng cơm, chỉ bằng ả đàn bà này nói mấy câu, liền dọa được các ngươi? Đồ vô dụng.” Vẫn là tên lão đại có vẻ thanh tỉnh, hắn
trước hết hoàn hồn, nổi giận mắng.
Bị lão đại mắng một trận, mọi người nhất thời hoàn hồn, cùng nhau mắng lên, đương nhiên là mắng nàng, xong lại nổi lên sắc tâm.
“Lão đại, không cần nhiều lời với ả, lên đi.” Một gã nam nhân đã muốn
nhịn không được, bắt đầu cởi thắt lưng quần, sắc mị mị nhìn nàng.
Những người khác thấy hắn như vậy, cũng bắt chước cởi quần áo, vẻ mặt
cười dâm đãng, thậm chí có kẻ khẩn cấp vươn tay định chạm vào nàng.
Lăng Nhược Nhược vừa tức vừa giận lại sợ hãi, lá gan nàng có lớn, miệng
mắng có điêu, cũng biết hiện tại không phải lúc thể hiện, hảo hán trước
không ăn mệt, huống chi nàng chỉ là một tiểu nữ tử, mà nữ tử thì dễ dàng chịu thiệt.
“Các ngươi dám.” Nàng quýnh lên, đột nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn bọn họ.
Vài đại nam nhân lại bị nàng hù thêm một trận, đình chỉ động tác, bất
quá lần này bọn họ thẹn quá thành giận, liếc nhau một hồi, rồi không
biết ai hô lên một tiếng: “Lên.”
Mấy nam nhân ùa lên, trước sau lần lượt vồ lấy nàng.
“A……”
Chỉ nghe tiếng kêu thê lương vang tận mây xanh của Lăng Nhược Nhược,
cùng với tiếng cười dâm đãng của bọn nam nhân kia, tay áo bay tán loạn,
thiên địa bỗng chốc lại là một mảnh yên tĩnh.
…
Hoàng cung. Thái Hậu tẩm cung.
“Mẫu hậu, người làm chủ cho con đi, nhị vương huynh, hắn dám không trả
con chon nhi thần.” Tát Nhãn ỷ vào Thái Hậu sủng ái hắn, vì bản thân hắn là tiểu nhi tử, là người có thời gian ở bên cạnh Thái Hậu dài nhất,
ngay cả Hoàng Thượng cũng không bằng, cho nên luôn được Thái Hậu yêu
chiều. Lúc này hắn tùy tiện xuất hiện trong hoàng cung, yêu cầu Thái Hậu giúp hắn lấy lại con.
Thái Hậu vừa nghe vậy, chân mày đều nhăn lại, ba đứa con đã làm khắp
thiên hạ bàn tán xôn xao, hết bình ổn đợt sóng này, đợt sóng khác lại ập tới, không biết khi nào mới đến cuối.
“Mẫu hậu.” Tát Nhãn cầu xin nói, hắn khát vọng nhìn mẫu thân mình, hy
vọng bà có thể giúp mình. Giờ mỗi khi hắn nhớ đến bé chết sống cũng
không muốn về nhà với hắn, lại còn chui vào lòng Tát Hoàn làm nũng, hắn
lại tức giận.
“Lăng Nhược Nhược đâu?” Chuyện Thái Hậu quan tâm nhất chính là chuyện này, sao lại chỉ có bé mà không có Lăng Nhược Nhược?
Tát Nhãn thành thật báo cáo: “Không tìm được nàng, nàng bị người ta bắt
đi, tiểu bảo bảo bình yên vô sự đã trở lại, đang ở chỗ nhị vương huynh.”
Lăng Nhược Nhược bị người ta bắt đi? Thái Hậu chấn động, nàng ta thông
minh như vậy, sao lại bị người nào tính kế? “Có điều tra ra là ai không? Có manh mối gì chưa?” Đối Lăng Nhược Nhược, trong lòng bà thực không
biết là cái tư vị gì.
“Bẩm mẫu hậu, tin gì cũng chưa phát hiện, bất quá, nghe Hoa mụ mụ nói,
hình như là một nữ nhân đã bắt Nhược Nhi.” Tát Nhãn đau đầu thật sự,
chuyện của Lăng Nhược Nhược làm ba huynh đệ bọn họ gà bay chó sủa, vậy
mà cả cái bóng vẫn tìm không thấy.
Thái Hậu lại càng giật mình, một nữ nhân? Lăng Nhược Nhược này không
biết đã đắc tội người nào, làm cho người ta nơi nơi đuổi giết nàng,
không cho nàng đường sống.
“Nhãn nhi, mẫu hậu không thể bắt ép cục cưng, cục cưng muốn ở với ai,
mẫu hậu cũng không có biện pháp, đành phải chờ Lăng Nhược Nhược trở
lại.” Thái Hậu bất đắc dĩ nói, bà thực không thể giúp được hắn.
Tát Nhãn nghe xong, ủ rũ, hắn vốn tưởng dựa vào Thái Hậu đoạt bé trở
lại, nhưng không nghĩ tới, Thái Hậu cư nhiên không giúp hắn, làm cho hắn căm giận không thôi.
“Mẫu hậu……” Hắn không cam lòng nói.
Thái Hậu lắc đầu, không hề để ý tới hắn, sau đó mặt không chút thay đổi, cầm tách trà lên, từng ngụm nhỏ tao nhã uống.