“A… Vương gia……” Tiếng rên rỉ ái muội, nỉ non, yêu kiều uyển chuyển êm tai vang lên trong phòng.
Tát Hoàn ghé vào nữ nhân dưới thân, dùng sức tiến lên, hắn nhắm mắt lại, chỉ biết luật động, hơi thở gấp gáp.
Tập Nhi không phải lần đầu tiên thừa nhận sự cuồng dã của hắn, nhưng mỗi lần đều khiến nàng dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được. Nàng chỉ
có thể điên cuồng la to, dũng mãnh phát tiết cảm giác thần hồn điên đảo
trong thân thể.
“Ác, a……” Hắn cũng nhịn không được, gầm rú một tiếng, ở trong căn phòng trống trải nghe có vẻ hổn hển, càng thêm ái muội.
Trên chiếc giường to, một nam một nữ quấn lấy nhau, tựa như dây leo quấn lấy cổ thụ, ngươi quấn ta, ta ôm ngươi, đã muốn phân không ra.
Bên này Sương Tập Nhi và Tát Hoàn còn đang ra sức khai chiến, bên kia
Lăng Nhược Nhược và nữ hầu Tiểu Tương đã lên kiệu đi gấp về nhà, hơn nữa vừa vặn tới Quý phủ.
Lúc trở lại trong phủ, bé vừa mới tắm xong, người thơm ngào ngạt, đang
chuẩn bị đi chung quanh tìm kiếm nàng, vừa vặn nhìn thấy nàng trở về,
lập tức cao hứng chạy về phía nàng.
“Mẹ, mẹ, ngươi rốt cục đã trở lại, cục cưng tìm ngươi cả một ngày.” Bé
lắc lư chạy đến, trèo lên thân thể của nàng liền không chịu xuống dưới.
Nàng sủng nịch xoa cái đầu nhỏ của hắn, nhịn không được hôn khuôn mặt
nhỏ nhắn của hắn một cái, yêu thương cười nói: “Cục cưng ngoan, mẹ không có đi chơi, mà là đi làm việc.”
Bé hiểu biết, đầu gật gù, nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ, cục cưng biết mẹ phải đi làm việc, không phải đi chơi.”
“Ha ha, cục cưng thực ngoan, vậy có nghe lời thái thái và tỷ tỷ không,
có ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, đọc sách không?” Nàng vui vẻ hớn hở nói,
trong lòng càng yêu thương hắn.
Bé vừa nghe nàng hỏi như vậy, có chút gấp gáp, ngọ nguậy muốn nhảy
xuống, vội vã chứng minh bản thân: “Mẹ, mẹ, cục cưng ăn cơm ngoan, nghe
lời thái thái và tỷ tỷ, có đi ngủ, còn có xem sách nữa.” Hắn sợ Lăng
Nhược Nhược không tin, lại vội vàng quay đầu nói với tỳ nữ chiếu cố hắn
đang đứng một bên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi mau giúp cục cưng nói cho mẹ
ngh, cục cưng hôm nay thật sự rất ngoan, không có nghịch ngợm, không có
gây sự, không có cãi lời, cục cưng thật sự rất ngoan.”
Nghe hắn nói một hơi, ai nấy đều bật cười. Nhìn bộ tướng nho nhỏ nóng
lòng chứng minh chính mình, mỗi người đều càng thêm yêu thích hắn, xem
như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.
“Hảo, hảo, hảo. Tỷ tỷ giúp tiểu bảo bảo chứng minh, tiểu bảo bảo hôm nay thực ngoan thực nghe lời, không có làm chuyện xấu.” Tỳ nữ Khấu Đậu vừa
cười vừa nói. Tiết mục thế này đều trình diễn mỗi ngày, cực kì thú vị.
Tiểu bảo bảo hết sức cao hứng, cầm lấy quần áo nàng, vội vội vàng vàng
kêu lên: “Mẹ, mẹ, ngươi nghe a, tỷ tỷ cho ta chứng minh rồi, cục cưng
không có nói dối, cục cưng là đứa nhỏ ngoan.”
Lăng Nhược Nhược rất buồn cười, nàng lại nhịn không được hôn khuôn mặt
nhỏ nhắn của hắn một cái, gật gật đầu nói: “Mẹ hiện tại biết tiểu bảo
bảo là đứa nhỏ ngoan, đến đây, mẹ kể chuyện xưa cho ngươi, sau đó tiểu
bảo bảo ngoan ngoãn đi ngủ, được không?”
Vừa nghe có chuyện xưa để nghe, bé hưng phấn vô cùng, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn mỗi đêm đều phải tìm Lăng Nhược Nhược cho bằng được, bởi vì trước khi ngủ có chuyện xưa để nghe, hắn mỗi lần đều nghe không
biết chán.
“Mẹ chúng ta đi ngủ, cục cưng muốn nghe kể chuyện xưa.” Hắn gấp gáp ôm lấy cổ nàng, nãi thanh nãi khí thúc giục nói.
Lăng Nhược Nhược cười hì hì ôm hắn lên chiếc giường nhỏ của riêng hắn cùng nằm xuống.