“Ngươi, qua bên kia ngồi.” Tát Hoàn vừa chỉ vào vị trí bên tay
phải chủ vị của mình, vừa nói với Vũ Sương Nhi đang ngồi bên tay trái
hắn.
Vũ Sương Nhi đột nhiên bị gọi như vậy, sửng sốt một hồi, khi phục hồi
tinh thần lại, nhìn thấy hai sườn phi đều nhìn nàng, những người khác
cũng đang nhìn nàng.
“Vương gia, thiếp thân vẫn ngồi ở chỗ này a, Vương gia sao……” Vũ Sương Nhi không thể tin nổi, bén nhọn kêu lên.
Nàng thật sự chịu không nổi, gần đây lúc nào cũng khiến nàng phải khó
chịu, bây giờ thậm chí còn kêu nàng dâng vị trí của mình lên, như vậy
khác nào bảo nàng đưa mặt ra cho kẻ khác nhạo báng, chế giễu!
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi.” Hắn lãnh khốc vô tình nói, bàn tay nắm tay
bé đã buông ra nhưng vẫn như cũ nắm tay Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược muốn nói, nàng ngồi ở đâu đều không sao cả, bất quá
thấy một đống người không nói chuyện, người nào không nhìn nàng, thì
nhìn Vũ Sương Nhi, rốt cuộc nàng tự giác nhắm chặt miệng, không dám chen lời.
Vũ Sương Nhi oán hận trừng mắt nhìn Lăng Nhược Nhược và bé, ủy khuất rời đi chỗ ngồi của mình, ngồi vào chỗ đã chỉ định. Vị trí kia của nàng
tương đương với nữ chủ nhân của vương phủ này, hiện tại bảo nàng đứng
lên, này chẳng phải tương đương nói cho mọi người, nàng có thể lui về
đứng thứ hai? Nàng không còn là Chính Vương phi của vương phủ này?
Bé bị Vũ Sương Nhi âm trầm trừng mắt, sợ tới mức vội vàng nắm chặt tay
Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn, cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn.
Lăng Nhược Nhược cảm nhận được động tác của bé, vội vàng cúi xuống, trấn an cảm xúc bất an trong bé, lòng cực kì mất hứng bọn họ đã dọa bé sợ.
“Sau này, Nhược Nhi sẽ ngồi ở đây, còn cục cưng thì ngồi đó.” Vũ Sương Nhi vừa đứng lên, Tát Hoàn lập tức sắp xếp lại chỗ ngồi.
Bé nghe lời ngoan ngoãn đến chỗ Tát Hoàn chỉ định, nhờ Lăng Nhược Nhược
giúp một chút rồi vững vàng ngồi trên ghế. “Phụ vương, cục cưng đói
bụng.” Hắn vừa ngồi xuống, liền mở miệng nói.
Những người xung quanh đều sửng sốt, trong toàn bộ vương phủ này, không
có người nào dám nói như vậy, đúng hơn là, nếu không có lệnh của Vương
gia, không ai dám mở miệng lên tiếng trước.
“Dã loại, không quy không củ, lời này ngươi có thể nói sao?” Vũ Sương
Nhi rốt cục tìm thấy cơ hội, lập tức mở miệng châm chọc, vẻ mặt chanh
chua, trừng mắt nhìn bé chằm chằm.
Bé sợ quá, vội vàng nhắm chặt miệng, vẻ mặt ủy khuất nhìn sang Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn.
“Dã loại là từ ngươi có thể nói sao? Hắn là dã loại Vương gia, vậy con
ngươi chẳng phải cũng là dã loại sao! Vương gia không lên tiếng, ngươi
chen miệng làm gì? Muốn nói không quy củ, ta thấy ngươi mới thực không
gia giáo, không giáo dưỡng.” Có kẻ khi dễ đến trên đầu mình, Lăng Nhược
Nhược sao có thể bỏ qua, nàng cũng không phải hạng tầm thường, nàng nhìn ra Tát Hoàn làm như vậy, đương nhiên là có ý đẩy mẹ con nàng ra đầu
sóng ngọn gió.
Lúc này, Tiếu Phi mở miệng nói, “Đúng vậy a, Lăng Vương phi nói đúng, Vũ Vương phi, Vương gia ở ngay đây còn chưa lên tiếng đâu.” Lời của nàng
đầy ý vui sướng khi kẻ gặp họa.
“Ngươi……” Vũ Sương Nhi nghẹn lời, mặt lúc xanh lúc trắng.
Tát Hoàn xanh mặt, căm tức nhìn Vũ Sương Nhi: “Ngươi câm miệng cho bổn
vương, nơi này sao đến phiên ngươi nói chuyện? Không quy củ.”
Vũ Sương Nhi lúc này tức giận run cả người, lại không biết phải đáp lời thế nào.
Tiểu nam hài bên cạnh nàng vội vàng giật nhẹ áo nàng, ý bảo nàng đừng chọc giận Tát Hoàn.
“Cục cưng đói bụng, nhanh dọn đồ ăn lên, đừng để hắn đói bụng.” Hắn trầm giọng phân phó, rõ ràng thiên vị mẹ con Lăng Nhược Nhược.
Vũ Sương Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp.
Bữa cơm chiều cứ như vậy kết thúc giữa bầu không khí xấu hổ xen lẫn hài hòa.
“Phụ vương.” Sau khi ăn xong, Tát Hoàn đang định rời đi với hai mẹ con
Lăng Nhược Nhược, liền nghe giọng nói của tiểu nam hài vang lên từ phía
sau.
Tát Hoàn dừng chân, xoay người quay đầu lại nhìn hắn, nét mặt vẫn như cũ không chút thay đổi. “Chuyện gì?”
Tiểu nam hài tựa hồ lấy rất lớn dũng khí, thì thào nói: “Phụ vương không phải đã nói đêm nay muốn kiểm tra việc học của sao sao?” Hắn thực hâm
mộ đứa nhỏ gọi là cục cưng kia, hắn và bé tựa hồ bằng tuổi nhau, lại
được đãi ngộ không giống nhau.
“Vậy chốc nữa ngươi tới biệt viện đi.” Hắn nghĩ nghĩ, dặn dò.
“Vâng, phụ vương.” Tiểu nam hài vội vàng cung kính đáp, sau đó nhìn theo ba người bọn họ rời đi.
***
Phanh. Phanh. Phanh.
Tiếng chén trà rơi xuống đất vang vọng khắp một tiểu biệt viện tinh xảo nọ, ngay sau đó lại vang lên tiếng thứ khác bị đập vỡ.
“Tiện nhân, tiện nhân.” Vũ Sương Nhi tức giận đập vỡ đồ đạc trong phòng, nàng vừa ném, vừa hung hăng mắng.
“Mẫu hậu……” Tiểu nam hài núp ra phía sau Uyển Ngữ, sợ hãi kêu lên, hắn
rất sợ bộ dáng lúc này của mẫu hậu, thật đáng sợ, thật đáng sợ a.
Vũ Sương Nhi không thèm để ý con đang ở trước mặt mình, ra sức phát
tiết, tức giận mắng to, như một người đàn bà chanh chua vô lại, hoàn
toàn không còn hình tượng của một Vương phi.
“Tiện nhân, dã loại. Thứ dã loại không biết con ai, cư nhiên dám vào
vương phủ của ta. Tiện nữ nhân, không tuân thủ nữ tắc, dám mắng ta…”
Nàng mắng không biết mỏi mệt, hung hăng đập vỡ hết thứ này rồi thứ khác.
Lúc này, một giọng nữ bén nhọn chen vào: “Vũ Vương phi, ngươi coi chừng
lời nói của ngươi rơi vào tai của Lăng Vương phi a, nàng cũng không phải là hạng tầm thường, phỏng chừng còn lợi hại hơn ngươi gấp trăm lần.”
Tiếu Phi cực kỳ đắc ý nói, vui vẻ nhìn bộ dáng của nàng, cười to vui vẻ.