Một phen nói khiến mọi người trợn mắt
há hốc mồm, ngốc hồ hồ nhìn nàng, ai cũng nói không ra lời. Muốn hỏi
nàng có phải là điên rồi không? Có phải là đầu óc bị nước vào? Nhưng ai
cũng không mở miệng.
Tát Hoàn phục hồi tinh thần lại trước, hắn vẻ mặt kích động, buông bé xuống, gắt gao cầm lấy hai vai nàng, nhìn nàng.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, chân chính Lăng Nhược Nhược cũng được, hay là ai đều được, ta chỉ nhận định ngươi, chỉ có ngươi, mới là thê tử của ta.
Nhược Nhi, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm ngươi hạnh phúc, ta nhất
định sẽ hảo hào yêu ngươi.” Hắn vội vàng cam đoan, sợ nàng thật sự giống như lời nàng nói, không phải người của thế giới này, sẽ đột nhiên biến
mất.
Lăng Nhược Nhược giãy khỏi vòng tay của hắn, tức tối nhìn hắn, còn có
Thái Hậu cùng Tát Nhãn. Nàng lãnh đạm nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải Lăng Nhược Nhược, ta không tất yếu thừa nhận mối quan hệ với các ngươi. Ta muốn rời đi, mang theo cục cưng, bé là do ta sinh ra, như vậy chính
là thuộc về ta.
Nàng vẫy tay gọi bé, ý bảo bé đến chỗ mình. Nàng thật sự mệt mỏi, ý
tưởng duy nhất bây giờ chính là mang theo bé, tìm một nơi im lặng, hảo
hảo sống, xa rời hết thảy.
Bé thực nghe lời đi đến cạnh nàng, để nàng ôm mình vào trong lòng, bé nghe lời mẹ nhất, mẹ nói cái gì chính là cái đó.
Tát Hoàn cuống quít, không biết phải làm thế nào thì nàng mới bằng lòng
tha thứ mình. Hắn dần dần tin lời của nàng, Lăng Nhược Nhược trước kia
không phải như vậy. Nàng ta yếu đuối, không có chủ kiến, luôn dựa vào ba huynh đệ bọn họ, cho nên mới bị bọn họ đùa nghịch. Người trước mắt
tuyệt nhiên không giống, nàng có chủ kiến, có tư tưởng, có gan dạ, có
sáng suốt và kiến thức, nàng ùn ùn ý tưởng đa dạng, là những thứ mà bọn
hắn chưa nghe bao giờ, càng chưa thấy lần nào. Cũng bởi vì những sự thật này, hắn dần dần tin nàng không phải là Lăng Nhược Nhược mà hắn biết
trước kia. Nàng thật sự là một người khác.
“Ai gia không tin chuyện quỷ quái này, ngươi tính tình đại biến có thể
là vì sinh sản, cũng có thể bởi vì đã tao ngộ qua những chuyện bất hạnh. Ai gia không thích nghe những chuyện này, rõ ràng là nói chuyện giật
gân.” Thái Hậu không chịu tin tưởng, nhưng một người biến hóa lớn như
vậy, lại có thể giải thích thế nào?
Đang lúc mọi người bán tín bán nghi, ngoài cửa truyền đến thông truyền,
chính là phụ thân của Lăng Nhược Nhược, tiền triều Thái Phó tới chơi.
“Thái Phó.” Tát Hoàn và Tát Nhãn thấy Lăng Sơn tiến vào, vội vàng cung
kính nói, bọn họ vẫn như cũ tôn Lăng Sơn là Thái Phó, vẫn như cũ kính
trọng ông.
Lăng Sơn khấu kiến Thái Hậu, thi lễ bọn họ, rồi mới nhìn sang Lăng Nhược Nhược, “Nàng quả thật không phải tiểu nữ, tiểu nữ thực đã bị mất mạng,
nàng thật sự là người khác, một Lăng Nhược Nhược khác cùng trùng tên
trùng họ với tiểu nữ.” Ông vừa mở miệng liền nói một mạch những điều ra
ngoài dự kiến, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
“Thái Phó…… ” Bọn họ nhất tề sốt ruột kêu lên, khó hiểu nhìn ông.
Thái Hậu tràn đầy ngạc nhiên, khó tin.
Lăng Sơn nhìn bọn họ một cái, chậm rãi kể lại chuyện ngày ấy Lăng Nhược Nhược tìm mình, chứng thật ý nghĩ của mình.
“Nàng quả thật không phải tiểu nữ, tiểu nữ không có bản sự lớn như vậy,
tính tình của tiểu nữ vĩnh viễn không thể thay đổi. Lăng Nhược Nhược
trước mặt quả thật đã thay thế tiểu nữ sống sót, nàng so với tiểu nữ
kiên cường hơn, dũng cảm hơn, cũng tràn ngập trí tuệ. Tiểu nữ không có
điểm nào có thể so sánh được.” Lăng Sơn thở dài hạ kết luận, ánh mắt ấm
áp cảm tình nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, trên mặt lại phức tạp vô
cùng.
Trong khoảnh khắc, mọi người không ai nói gì.
“Mặc kệ nàng là ai, ta vẫn như cũ yêu nàng.” Tát Hoàn đột nhiên kiên
định vô cùng nói một câu, nhìn thẳng vào mắt nàng, tình yêu hiện ra.