Cha đại thần, mẹ không dễ theo đuổi đâu

Chương 61: Chương 61: Chương 56 – Bữa tiệc cuối cùng




Edit: Sun520

“Thành Chủ Đại Nhân, mấy người bọn Đinh Đương nói Thành chủ phu nhân không phải là người đẹp, có phải thật sự như vậy hay không, để cho chúng ta thấy vẻ đẹp đó đi, thỉnh thoảng thật sự là mong đợi là tốt nha!” Giọng nói dịu dàng, như cô gái nhỏ làm nũng, vô cùng tinh tế.

“Thành Chủ Đại Nhân bị bà xã kiểm soát, anh ấy sẽ không mang vợ ra đâu! Nếu không bọn mày hãy cẩn thận kẻo Thành Chủ Đại Nhân phi đao đó! Chúng tôi thật sự là nhận không ít phi đao đâu nha!” Nói chuyện là Đinh Đương.

“Đúng vậy, lại nói hôm nay là sinh nhật của Thành chủ, buổi trưa chúng tôi ăn là Thành chủ phu nhân nấu đó, thật sự là một bữa ăn đáng nhớ đấy nha!” A Không nói tiếp đầy hăng say.

“Đoraemon, A Không, hai người các cậu ở đâu?” Chợt đại thần nói chuyện.

“Cậu hỏi cái này làm gì?” A Không vội vàng hỏi ngược lại.

“Dạy dỗ cấp dưới!” Đại thần nói xong rất đáng đánh đòn: “Tôi thấy các cậu chính là thiếu dạy dỗ!”

“Tôi sai rồi!” Đinh Đương vội đổi lời nói, làm bộ đáng thương nói: “Lão đại, tôi trên có mẹ già dưới lại có con nhỏ, anh sẽ không nhẫn tâm đối với tôi như vậy chứ! Tôi sai rồi, tôi không nên nói anh bị bà xã kiểm soát. . . . . . Tôi thật sự biết lỗi rồi mà. . . . . .”

Lúc này Hạ Thiên Vũ đưa tới, nhấn phím, nói: “Đinh Đương, cậu không phải cảm thấy cậu và A Không cầu tôi thì có tiền đồ hơn sao?”

“Woa, giọng nói hay làm mất hồn à, là ai đang nói chuyện thế?” Nói chuyện là Thanh Sơn vòng nước biếc.

“Thanh Sơn chết tiệt, câm miệng cho lão nương!” Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn lập tức cắt đứt, nói: “Cậu chán sống đúng không, cậu lại dám đùa giỡn với Thành chủ phu nhân, nhanh trốn cho lão nương! Thành chủ phu nhân, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, ngài nhanh khuyên nhủ Thành Chủ Đại Nhân đi mà!”

A Không lập tức nói tiếp: “Chị dâu cứu mạng, chị dâu, tôi không muốn bị lão đại dạy dỗ đâu mà!”

Đinh Đương cũng nói tiếp: “Chị dâu, về sau tôi tuyệt đối trung thành với chị, có thể tin chị nhiều hơn so với lão đại!”

Lúc này Hạ Thiên Vũ quay đầu nhìn Dương Dịch, không nhịn được cười, vẻ mặt Dương Dịch uất ức nhìn cô nói: “Chẳng lẽ anh giống như người bị bà xã quản lý lắm hả? Bà xã, em sẽ không tạo hình tượng của anh như vậy đi!”

Chỉ nghe Đóa Bảo trong YY đang gọi cô: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau ra đây!”

“Ừ, mình ở đây!” Cô nhẹ giọng nói.

“Ai yêu, giọng nói này, ngay cả tôi nghe hồn cũng bị cuốn hút đi, đừng nói bọn đám kia sắc lang kia!” Đóa Bảo cười hì hì nói: “Tiểu Vũ, cậu thật sự cùng với Thành chủ ở cùng một chỗ sao, vậy hai người các cậu rốt cuộc là ai đẩy ngã ai vậy?”

Hạ Thiên Vũ nghe Đóa Bảo nói thẳng ra như vậy, lập tức đỏ mặt.

Dương Dịch lại cười ha ha, nói: “Đừng nói đến chuyện này nữa, bà xã tôi xấu hổ rồi đó!”

Sau đó trong YY cười lăn cười lộn, một đám trêu ghẹo ở bên cạnh, khiến Hạ Thiên Vũ không còn bình bĩnh được nữa.

Dương Dịch nhìn Hạ Thiên Vũ rối rắm, nên xoay người đến bên giường, nhìn cô nằm lỳ ở trên giường chơi game, bản thân anh cũng nằm sấp lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, yêu thương nhìn cô, ý cười bên khóe miệng càng ngày càng đậm.

“Tại sao em cảm thấy anh đang sờ chú chó nhỏ nhà anh vậy hả?” Cô nhìn anh, nói.

“Chú chó nhỏ này để cho anh sờ sao?” Anh không chút để ý nói.

“Dĩ nhiên. . . . . .” Cô vừa định nói không cho, lại đột nhiên quay sang chỗ khác, đẩy máy vi tính về phía đầu giường, sau đó đưa tay thọt lét anh, vừa náo vừa nói với anh: “Anh tốt nhỉ, lại còn nói em là chú chó nhỏ! Anh là tên đại bại hoại!”

Dương Dịch bị cô làm cho cười không ngừng, sau đó phản công đi thọt lét cô, hai người huyên náo cười không ngừng.

Dương Dịch một phát bắt được tay của cô, lập tức đặt ở trên người của cô.

Bốn mắt đối diện nhau, cô dừng lại ý cười, anh không cầm lòng hôn xuống, thật lâu sau, anh mới buông cô ra, hai người nằm song song trên chiếc giường lớn, nhìn trần nhà ngẩn người.

“Tối hôm qua anh ngủ ở đâu?” Cô hỏi.

“Trên ghế salon phòng khách!” Anh rất bất đắc dĩ nói.

Cô có chút buồn bực nghiêng đầu, nói: “Giường của anh lớn như vậy, đủ hai chúng ta ngủ mà.”

“Em để cho anh ngủ ở bên cạnh em không phải dẫn dụ anh phạm tội sao?” Anh im lặng nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng trong lòng thì rất thích, chỉ là đến lúc đó nhất định sẽ rất khó chịu, ai, như thế nào cũng khó cả.

Chợt cô mỉm cười, nói: “Chờ đến lúc sinh nhật em, em sẽ dẫn anh về nhà.”

“Vậy còn có hai tháng nữa, đến lúc đó anh sẽ đưa ba mẹ đi cùng?” Anh đứng dậy nghiêm túc nói.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, khiến bà nội cũng cùng đi chứ!”

Anh cười gật đầu, sau đó xoay người lại khẽ chạm trên môi của cô.

“Tại sao yên tĩnh như vậy rồi hả?” Trong YY vang lên giọng của Đóa Bảo.

“Chẳng lẽ Thành chủ và Thành chủ phu nhân phải đi thí nghiệm chuyện ai đẩy ngã ai rồi sao?” Lặng lẽ nói.

“Có thể, có thể. . . . . .” Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn cũng phụ họa nói.

“Tôi vẫn là không muốn nói chuyện đi, miễn cho bị lão đại biết sẽ bị chết thảm. . . . . .” Đinh Đương rất uất ức nói.

Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch nghe, nhìn nhau, sau đó cùng cười khẽ một tiếng.

“Đúng rồi, lần trước em ca với anh, anh còn chưa có thu âm lại đâu đấy, hay là chúng ta đi hát một chút?” Dương Dịch nói.

Hạ Thiên Vũ gật đầu một cái, nói: “Được, chỉ là anh là Đại Danh Nhân ngộ nhỡ bị người khác biết có bà xã rồi, có thể bị những fan hâm mộ ghét bỏ hay không?”

“Anh không sợ, em không ghét bỏ anh là được!” Dương Dịch khẽ mỉm cười.

Hai người nói xong rồi đứng dậy, Dương Dịch mở ra YY, kết nối card âm thanh với Microphone vào Ban nhạc Thiên Nhiên.

Hạ Thiên Vũ gởi tin nhắn cho đám Lạc Anh trong game: “Nhanh đi 1314, mình muốn hợp ca với Sun đại thần ca bài cùng tên với ca khúc mới 《 Bát Hoang chi mộng 》!

Trên kênh thế giới còn xuất hiện một tin: Mọi người nhanh đi YY1314, Sun đại thần muốn hát ca khúc mới cùng tên với trò chơi 《 Bát Hoang chi mộng 》!

Trong lúc nhất thời, sự nổi tiếng của Sun trên kênh YY đã hấp dẫn số người vượt qua ba hoặc bốn nghìn người, ngồi chờ Dương Dịch ca.

“Anh là ca sĩ của Ban nhạc Thiên Nhiên, người trong bang biết không?” Hạ Thiên Vũ nhíu mày, hỏi Dương Dịch.

Dương Dịch lắc đầu, nói: “Chỉ là cũng không có gì, vì bà xã, anh sẽ nói toạc ra một lần đi!”

Hạ Thiên Vũ không nhịn được cười, đi tới hôn trên mặt anh một cái, đầu tựa vào trong ngực của anh, nói: “Em nghĩ anh là hạnh phúc lớn nhất mà ông trời ban xuống cho em, sau này, em vẫn sẽ hạnh phúc như vậy.”

“Đó là tất nhiên!” Dương Dịch cười nhàn nhạt.

Mười phút sau, chính là đến mạch tự Dương Dịch, Dương Dịch mở ra karaoke, cũng nhân tiện ghi âm lại, lúc này mới mở ra bài hát 《 Bát Hoang chi mộng 》, vang lên giai điệu động lòng người.

“Tôi tin rằng khi xem qua bộ tiểu thuyết《 Bát Hoang 》này thì các bạn bè đều sẽ bị hấp dẫn, bài hát này được viết trong cuốn sách Nhật Nguyệt Tinh Thần và tình cảm thắm tiết của bốn người mười đời mười kiếp, đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với phong cách ca khúc này, hi vọng mọi người thích!” Trước khi bắt đầu ca khúc, trước tiên Dương Dịch nói lời dạo đầu.

Anh hát một đoạn ngắn xong, sau đó đưa Microphone tới bên miệng của cô, lần đầu tiên cô ca nghiêm túc.

Lời bình xuất hiện liên tục trên màn hình thật kinh khủng, có lẽ là đối với giọng hát này quá mức tuyệt vời.

Kết thúc một bài, trên màn hình không ít người hỏi Dương Dịch hiện trường hát, còn là đồng nghiệp hát liền mạch, Dương Dịch không có giải thích, nhưng lại hôn thật mạnh lên gò má Hạ Thiên Vũ một cái, anh dùng hành động nói mọi người.

Nhưng Hạ Thiên Vũ chỉ cười nhạt, Dương Dịch lại hát một ca khúc khác, sau đó mới xuống mạch.

Hạ Thiên Vũ mở ra QQ, mới nhìn thấy nhóm fan đầy khí thế ngất trời, họ đang thảo luận chuyện của cô.

“Lần này nổi tiếng rồi...!” Hạ Thiên Vũ bất đắc dĩ nói.

Đang nói, thì danh sách bạn tốt QQ của Dương Dịch sáng lên, Dương Dịch mở ra, là Nhan Nhan - một fan hâm mộ Ban nhạc.

“Anh Dịch, chuyện gì xảy ra? Cô gái kia là ai? Có phải là con tiện nhân ngày đó, có đúng hay không?”

Dương Dịch nhất thời cảm thấy nhức đầu, chỉ trả lời cô ta mấy chữ: Bạn gái của tôi. Sau đó anh thoát khỏi QQ.

Mới vừa đóng QQ, tin nhắn của bạn tốt trên YY lại sáng, là quản lý kênh giải trí Thịnh Thế.

Thịnh thế mẫn diệt: Sun, cô gái mới vừa rồi, có thể để cho cô ấy tới Ban nhạc không?

Sun: Cô ấy là bà xã của tôi, không có nhiều thời gian như vậy.

Thịnh Thế mẫn diệt: Không cần quá nhiều thời gian, thỉnh thoảng là tốt rồi, giọng nữ hoàn mỹ như vậy!

Dương Dịch và Hạ Thiên Vũ liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thiên Vũ lắc đầu một cái, nói: “Anh hãy nói với anh ta thỉnh thoảng em sẽ thay anh ca cũng được!”

Sun: Bà xã tôi nói, cô ấy sẽ thỉnh thoảng ca thay tôi.

Thịnh Thế mẫn diệt: Vậy thì tốt!

Sau khi xử lý những thứ kia xong, Dương Dịch tò mò nhìn Hạ Thiên Vũ, thấy Hạ Thiên Vũ sửng sốt một chút.

“Làm gì nhìn anh như vậy?”

“Anh hoàn toàn không có phát hiện hóa ra là em là đa tài à!”

“Anh không phải cũng là đa tài sao! Đúng rồi, em có quà tặng cho anh đấy!”

Không đợi Dương Dịch lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Vũ đã xuống giường, cô mở valy ra, lấy ra một quyển tập tranh, đưa cho Dương Dịch.

Dương Dịch vừa mở ra, nhất thời ngây dại, vô cùng vui mừng: “Tiểu thư Lam Nhã tự tay ký lên tập tranh? Em lấy ở đâu vậy?”

Hạ Thiên Vũ chỉ cười khanh khách nhìn anh, nói: “Đây chính là bí mật của em! Về sau em sẽ nói cho anh biết!”

“Ừm!” Dương Dịch ngẩng đầu, khẽ cười.

Một đêm này, bọn họ ôm nhau ngủ, họ đề mong được tương lai tốt đẹp.

Ngày hôm sau, anh đi làm, còn cô ở trong nhà chuyên tâm làm cô bạn gái nhỏ của anh, an tâm chờ anh tan việc.

Sau khi kết giao với anh, cô mới biết, tất cả những thứ khác đều trở nên không quan trọng.

Cô dọn dẹp nhà vệ sinh thì chuông cửa vang lên.

Cô đi mở cửa ra, sau khi mở ra cô không khỏi hét to một tiếng, còn tưởng rằng là nhìn lầm rồi.

“Nha đầu chết tiệt kia, hét cái gì !” Nói chuyện là một người đeo kính đen, là một cô gái ăn mặt thời trang hết sức xinh đẹp.

“Chị, làm sao chị biết mà tới?” Hạ Thiên Vũ kinh ngạc hỏi.

Cô gái xinh đẹp đó không phải là người xa lạ gì, mà chính là chị gái Hạ Thiên Vũ—— Thiên Ca.

Thiên Ca lấy kính xuống, mỉm cười, nói: “Thế nào? Thấy chị, em không vui sao?”

“Làm sao lại như vậy? Chị, vào đi!” Cô vui mừng lôi kéo Thiên Ca vào nhà.

Sau khi Thiên Ca vào nhà đánh giá chung quanh phòng này, không khỏi gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm! Xem ra thằng nhóc A Du kia không lừa chị, xem ra em tìm đàn ông cũng không tệ lắm.”

“Hóa ra là anh Ba nói cho chị à!” Hạ Thiên Vũ giờ mới hiểu được.

Thiên Ca khẽ mỉm cười, nói: “Em cũng có gan lớn, chị của em ở thành phố S, em không đến ở với chị, mà đến ở trong nhà của người đàn ông khác!”

“Chị, không phải như chị nghĩ đâu mà!” Hạ Thiên Vũ cuống quít giải thích.

Thiên Ca chỉ nhàn nhạt khoát tay áo, nói: “Dù là cái dạng gì cũng rất bình thường, em cũng không phải là đứa bé, làm sao tin tưởng mình cũng sẽ có chừng mực! Hơn nữa Dương Dịch này, Thiên Hành đưa tư liệu của cậu ta cho chị xem, quả thật không tệ, là một người đàn ông tốt.”

Hạ Thiên Vũ chợt cảm thấy trong đầu đầy màu đen, nói: “Chị, chị lại để cho anh Tư tới tấn công hệ thống tài liệu của người khác.”

“Chị không có, nhưng mà Thiên Hành có làm chút chuyện!” Vẻ mặt Thiên Ca xem thường.

Dĩ nhiên Hạ Thiên Vũ chỉ có thể nghe Thiên Ca, trong nhà, trừ ba mẹ, Thiên Ca chính là tồn tại giống như Thần.

“Ừ, đúng, đúng anh Tư nghe lời nói của chị mà.” Hạ Thiên Vũ chỉ đành phải cười theo.

“Được rồi! Tối hôm nay chị ăn cơm ở đây, em sẽ chiêu đãi tốt chị gái của em chứ!” Thiên Ca sờ sờ mũi Hạ Thiên Vũ.

“Được, chị muốn ăn cái gì, em sẽ làm cho chị.”

“Lúc này mới ngoan sao!” Thiên Ca cười: “Đúng rồi, buổi trình diễn thời trang ngày mai, em nhớ đến đấy!”

“Được. Em nhất định đến.”

Buổi tối, khi Dương Dịch về nhà, người mở cửa là Thiên Ca, Dương Dịch ngây ngẩn cả người, sâu kín xoay người nhìn lại biển số nhà, không sai mà!

Thiên Ca không nhịn được cười: “Này, Dương Dịch, nhìn thấy tôi sao giống như nhìn thấy quỷ thế hả?”

“Xin hỏi cô là. . . . . .” Dương Dịch nhỏ giọng hỏi.

“Chị của cậu.” Thiên Ca ngẩng đầu lên, dáng vẻ như trên cao nhìn xuống.

“À?” Dương Dịch càng thêm buồn bực.

Ở phòng bếp Hạ Thiên Vũ đang bận bịu thì nghe được giọng nói, vội đi ra, nói: “Dịch, anh đã về rồi!”

“Tiểu Vũ, đây là. . . . . .” Dương Dịch nhìn về phía Thiên Ca, rất rối rắm hỏi.

“Chị ấy là Thiên Ca – chị gái của em.” Hạ Thiên Vũ giải thích: “Anh trò chuyện với chị ấy nha, em nấu cơm.”

“Được.” Lúc này, Dương Dịch mới khôi phục lại, sau đó đổi giầy ở cửa rồi mới đi vào.

Lúc này, Thiên Ca đã ngồi trên ghế sa lon rồi, nhìn thấy Dương Dịch đi tới, nên khẽ mỉm cười, nói: “Ngồi đi!”

Dương Dịch ngồi đối diện với Thiên Ca có chút mất tự nhiên, chẳng biết tại sao, người ngạo mạn như anh, nhưng ở trước mặt Thiên Ca, anh cảm thấy mình tương đối yếu thế.

“Tôi nghĩ Tiểu Vũ đã nói với cậu, tôi là người như thế nào rồi!” Thiên Ca híp híp mắt, nói.

Dương Dịch chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Tiểu Vũ chỉ nói, cô ấy nghe lời chị nhất.”

Thiên Ca không khỏi cười một tiếng, lắc đầu một cái nói: “Con bé tất nhiên là nói tôi rất mạnh mẽ đi!”

Dương Dịch chỉ cười một tiếng, cũng không muốn tiếp tục rối rắm đến chuyện này.

Thiên Ca chỉ cười nhạt: “Không tệ, mấy ngày nữa tôi hi vọng cậu có thể đến nhà tôi gặp cha mẹ.”

“Được, nghe lời chị.” Dương Dịch gật đầu.

Thiên Ca rất hài lòng với câu trả lời của Dương Dịch, nhìn về phía Hạ Thiên Vũ trong phòng bếp, ánh mắt chuyển sang dịu dàng, sau đó nói với Dương Dịch: “Tiểu Vũ đi theo tôi lớn lên ở nước ngoài, rất ngoan. Trong nhà chỉ có con bé là không làm cho mẹ lo lắng. Ngày trước tôi đã thề, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt Tiểu Vũ, nếu ai có lỗi với con bé, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Thấy cậu với con bé như vậy, nên tôi yên tâm rồi! Chỉ là các người bây giờ ở cùng một chỗ, mặc dù thời đại thay đổi, mà tôi tin Tiểu Vũ sẽ không làm chuyện khác người, nhưng truyền đi cũng không dễ nghe cho lắm.”

“Tôi hiểu ý của chị, chị yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng của Tiểu Vũ.”

Thiên Ca nhìn bộ dáng Dương Dịch nghiêm túc, cười nhạt, đánh giá cao gật đầu một cái.

Có lúc, một người, trong trí tim mình, luôn luôn vô tình, giống như bọn họ vậy.

Đi qua vô tình gặp được, bọn họ làm thuận theo tự nhiên, còn chân chính đi xa, mới phát hiện bận tâm lẫn nhau, nhưng may mắn là, bọn họ đều quay trở lại.

Buổi trình diễn thời trang của Thiên Ca được tổ chức trong một khách sạn năm sao ở thành phố S, mà Thiên Ca còn có một cái tên khác là Lam Ca, dĩ nhiên là không ai biết bối cảnh của cô.

Người ngồi ở phía dưới đài hình chữ T là Thiên Ca mời tới là các nhà kinh doanh và một số bậc thầy có uy tín về ngành thời trang, mà Thiên Ca chưa bao giờ có một buổi họp báo nào, trước kia cô luôn tổ chức buổi trình diễn rất là khiêm tốn, chỉ có lần này, cô tổ chức lớn như vậy, làm kinh động truyền thông trên thế giới.

Ngày hôm nay, người mẫu cô mời tới đều là người mẫu nổi tiếng trong nước được công ty người mẫu đứng đầu đào tạo ra, khiến họ mặc vào những bộ trang phục kia, tất nhiên không có gì sánh kịp, hơn nữa, cô còn chuẩn bị vũ khí bí mật - Hạ Thiên Vũ!

Lúc bắt đầu buổi họp báo, Thiên Ca đi tới phía bên phải sàn diễn hình chữ T, mỉm cười nhìn người dưới đài.

Bản thân Thiên Ca là cô gái hết sức xinh đẹp, cô mặc một bộ đồ công sở được cắn may rất có phong cách, dáng người cao gầy, không tìm ra được một chút tỳ vết nào.

“Đầu tiên, tôi vô cùng vinh hạnh vì có thể mời được tất cả các vị đến tham gia buổi trình diễn thời trang mùa hè của tôi, lần này tôi và thương hiệu của tôi mang đến chủ đề là dẫn dắt xu hướng của thời thượng, chúng tôi mang đến trên thế giới xu hướng thời trang mà chưa bao giờ từng xuất hiện, chúng ta sẽ sớm tung ra thế giới đồng phục mới. Sau đây, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức các mẫu thời trang thời thượng nhé!” Thiên Ca chậm rãi nói xong, trong giọng điệu kia mang theo kiên định, cùng với vẻ mặt mỉm cười đầy tự tin khiến cho người xem rất tin tưởng.

Thiên Ca rời đi đài hình chữ T, ngay sau đó, âm nhạc vang lên, người mẫu bắt đầu trình diễn trang phục trên đài chữ T.

“Ngả Mễ đến từ phòng thiết kế, thiết kế bộ đồ công sở đầy mát mẻ.” Phía sau là giọng nói của MC truyền tới.

Mỗi lần người mẫu mặc một trang phục lên sàn diễn là phía dưới chính là tiếng hét to, đèn flash không ngừng nhấp nháy, những truyền thông dường như muốn nạp đầy đủ mọi thứ vào trong máy ảnh của bọn họ vậy.

Buổ trình diễn gần như là trải qua một giờ, những trang phục mùa hè rực rỡ, làm cho người ta hoa mắt.

Đợi đến khi gần kết thúc, mọi người không khỏi thắc mắc, tại sao tất cả trang phục biểu diễn không có mẫu thiết kế nào của Thiên Ca.

Lúc mọi người đang thắc mắc thì Thiên Ca chậm rãi đi lên sàn diễn hình chữ T, đầu tiên là khẽ mỉm cười, tiếp theo lấy microphone nói: “Chắc hẳn mọi người cũng có thể tận mắt thấy được thực lực của chúng tôi, mới vừa catwalk show mô-đen chính là nhà thiết kế mới nhất trong công ty của chúng tôi thiết kế ra và cũng là một phần mẫu trang phục, và còn nhiều trang phục tốt hơn nữa, hi vọng khi công ty chúng tôi mở rộng và hợp tác với mọi người, nhưng cũng có một số người không nghĩ đến, nếu chúng tôi không thiết kế thì có lẽ sẽ không ra được các mẫu mới như vậy.”

“Lam Ca tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.” Có một ký giả truyền thông giơ tay nói.

“Mời nói.” Thiên Ca ưu nhã chờ đợi.

“Lần buổi trình diễn thời trang này, không phải cô có tác phẩm quan trọng muốn công bố sao?” Người phóng viên kia mới vừa hỏi xong, những người khác phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy!”

Thiên Ca nhếch miệng mỉm cười, nói: “Kế tiếp việc quan trọng chính là trình bày tác phẩm của tôi! Sau này, tôi sẽ không thiết kế thời trang nữa.”

“Tại sao?” Dưới đài nhất thời nhốn nháo ồn ào.

Thiên Ca giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, tiếp theo thong dong cười ha ha nói: “Tôi năm nay 26 tuổi rồi, tôi nên bỏ chút thời gian đi theo đuổi chuyện lớn cả đời đúng không? Sự nghiệp, cho tới bây giờ cũng không phải là công việc chính của tôi, ước nguyện ban đầu tôi là thiết kế thời trang chính là vì mẹ và em gái, cho nên bữa tiệc này chính là bữa tiệc cuối cùng do em gái tôi tới tự mình giúp tôi biểu diễn, tôi nghĩ mọi người nhất định sẽ ngạc nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.