Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Cố Duyên Chi không biết vì sao tự dưng con trai mình lại hỏi vấn đề này, anh hơi sửng sốt rồi trả lời bé: “Ừ không ngoan.”
Bé Bo giơ ngón tay phải ra: “Vậy có phải người lớn đều thích những đứa trẻ ngoan không ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Duyên Chi nhìn phản ứng của con trai, đoán có lẽ là bé lại không muốn tới nhà trẻ, liền trực tiếp hỏi: “Có phải ngày mai Bé Bo không muốn đi nhà trẻ đúng không?”
Bé Bo lắc đầu, cúi mặt suy nghĩ một hồi, sau đó lại nhìn về phía Cố Duyên Chi: “Baba, nếu biết sai rồi sửa, không lén lút trốn ra ngoài nữa, hơn nữa sau này cũng không bao giờ lén lút trốn ra ngoài nữa, vậy có phải vẫn là bé ngoan không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vẫn sẽ được yêu quý sao ạ?” Bé Bo khẩn trương nhìn Cố Duyên Chi, mãi cho đến khi Cố Duyên Chi đưa ra một lời khẳng định chắc chắn bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Bé đưa điều khiển màn hình chiếu cho Cố Duyên Chi, nằm vào ổ chăn, cuộn chặt tấm chăn nhỏ, thu mình thành một quả cầu nhỏ mập mạp, nhắm hai mắt lại, “Baba ơi, hôm nay Bé Bo muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại dậy sớm hơn một chút, đi nhà trẻ sớm hơn một chút ạ.”
Bé muốn tạo ấn tượng tốt với mama bé một lần nữa.
Cố Duyên Chi không biết hôm nay ở nhà trẻ Vân Sơn đã xảy ra những chuyện gì, tưởng lầm là bé con nhà mình “không muốn đi nhà trẻ, nhưng vì muốn làm bé ngoan nên kịp thời đánh mất ý nghĩ này”, anh có chút vui mừng.
“Được, hôm nay đi ngủ sớm nha.” Cố Duyên Chi tắt màn hình, sau đó vươn tay ra tắt đèn. Vừa mới nằm xuống, một quả cầu nho nhỏ buồn buồn đã lăn vào trong ngực anh.
“Baba, con xin lỗi.”
Sau khi mama trở về không nhận ra bé, cũng không liên lạc với baba.
Chắc chắn là bởi vì biểu hiện của bé không ngoan, khiến mama hiểu lầm là baba không dạy dỗ bé tử tế, cho nên cũng không thích baba.
Bé Bo nghĩ tới chính mình đã làm liên luỵ tới baba, liền rất tự trách.
Bé tự đặt mình vào vị trí ấy rồi tự hỏi, nếu biểu hiện của baba không tốt, khiến mama cũng không thích bé, vậy chắc chắn bé sẽ rất buồn, thậm chí là tức giận, tức giận tới nỗi không muốn nói chuyện với baba.
Bé sợ ba giận mình, không dám nói cho ba là chính bé đã liên luỵ tới ba, chỉ có thể ôm ba một cái, xin ba tha thứ: “Baba tha lỗi cho Bé Bo nha.”
Làm sao mà Cố Duyên Chi nghĩ được là nhóc mập nhà mình lại giấu diếm mình một chuyện lớn như vậy, anh còn tưởng rằng bé xin lỗi vì ý nghĩ không muốn đi nhà trẻ, nơi mềm mại nhất trong lòng bị nhóc mập này chạm phải, nào còn trách bé được.
Cố Duyên Chi duỗi tay dịch dịch chăn cho con trai, nhẹ nhàng nói: “Baba tha lỗi cho Bé Bo.”
Bé Bo an tâm.
Bé nghĩ đến việc sáng mai phải tới nhà trẻ sớm hơn một chút, đưa tranh cho mama, thể hiện thật tốt trước mặt mama, để mama biết bé là một đứa trẻ ngoan...... Bé Bo bẹp miệng nhỏ một cái, mơ mơ màng màng ôm kế hoạch chìm vào giấc ngủ.
Cố Duyên Chi nghe tiếng hít thở đều đều của con trai, lại nằm cùng bé thêm một lúc rồi mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Khi anh xuống tầng dưới, quản gia đang dọn dẹp giấy rác chuẩn bị rời đi, thấy anh xuống tầng liền ngừng tay: “Tiên sinh.”
Cố Duyên Chi nhìn đồng hồ trên tường: “Thời gian không còn sớm nữa, dì Khâu, dì về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Cố Duyên Chi mở cửa thư phòng, nghĩ tới nhóc mập nói sáng mai muốn dậy sớm, anh lại quay sang dặn dò: “Bữa sáng ngày mai làm sớm hơn mười lăm phút.”
“Dạ vâng.”
Cùng lúc đó, tại ký túc xá dành cho giáo viên ở nhà trẻ Vân Sơn.
Tạ Diệc Thư trải giường đệm ra rồi xoay người nằm lên giường, lấy quang não ra gọi cho Cố Ngôn một cuộc.
Sau hai tiếng 'tút tút', bên tai lại vang lên âm thanh điện tử quen thuộc: “Người dùng mà ngài gọi tới đã......”
Tạ Diệc Thư kết thúc cuộc gọi, tuỳ tay vứt quang não sang một bên. Quang não rơi trên chăn, phát ra một tiếng vang nho nhỏ.
001 vốn đang hào hứng kể về ý tưởng mới của mình là “kế hoạch mở rộng nền văn minh Cổ Lam Tinh” sau khi dạo quanh trung tâm thương mại, bỗng nhận thấy cảm xúc của ký chủ, nó ngừng lại cẩn thận dò hỏi: “..... Ký chủ?”
“Hửm?”
“Ngài không sao chứ ạ?”
“Không sao.” Tạ Diệc Thư đứng dậy, xách túi mua hàng đặt cạnh cửa lên, lấy đồ dùng rửa mặt ra, vừa xé tem niêm phong vừa nói với 001, “Ngươi cứ nói tiếp đi, cần ta làm gì? Hằng tối tới cạnh đài phun nước ở trung tâm thương mại......”
“Tới cạnh đài phun nước ở trung tâm thương mại hát rong!” 001 tiếp lời, hào hứng nói tiếp, “Hát nhạc Cổ Lam Tinh, hat cho người qua đường nghe, như vậy là đã có thể truyền bá nền văn minh Cổ Lam Tinh, lại vừa có thể kiếm được Tinh Tế tệ để trang trải cuộc sống! Cũng không nhất thiết phải hát trên đường phố, chúng ta có thể hát trên livestream......”
Tạ Diệc Thư cắt ngang lời đề nghị của 001, uyển chuyển nói: “Ta kiểm soát âm điệu không tốt lắm đâu.”
“Vậy nhào lộn đường phố......”
“Bây giờ mới bắt đầu luyện, e rằng sẽ hơi lâu.”
001 có chút chán nản: “Vậy ký chủ à, chúng ta vẫn nên bắt đầu từ kể chuyện xưa đi.” Chân muỗi dù có gầy đến thế nào thì cũng vẫn là thịt. Lớp Nấm Nhỏ có 30 đứa trẻ, cũng tương đương với 30 điểm tích luỹ. Tuy rằng cách mục tiêu hơi xa nhưng có còn hơn không.
Tạ Diệc Thư cầm đồ trên tay bước vào phòng tắm, nghĩ nghĩ rồi an ủi nó: “Tuy rằng chưa biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng chúng ta đã nghĩ tới một phương pháp tuyên truyền đáng tin cậy. Coi như cũng đã có tiến triển.”
001 vẫn hơi mờ mịt: “Dạ?”
“..... Livestream.” Tạ Diệc Thư nhắc nhở nó, “Kế hoạch nào của ngươi cũng nhắc tới 'livestream'.”
001 như được giác ngộ: “Đúng rồi nha, livestream! Ký chủ, chúng ta có thể livestream kể chuyện!” Càng có nhiều người nghe, khi ấy sẽ lấy được càng nhiều điểm tích luỹ hơn.
So với 001 đang hưng phấn, Tạ Diệc Thư bình tĩnh hơn nhiều: “Có thể thì có thể, nhưng hiệu quả chưa chắc đã tốt.”
Suy nghĩ của 001 chưa kịp vận hành, Tạ Diệc Thư kiên nhẫn giải thích: “Mục tiêu nhiệm vụ là 57.537 tỷ, bằng một nửa tổng số nhân khẩu trên toàn liên bang. Nếu muốn hoàn thành mục tiêu này bằng con đường kể chuyện, thì trong vòng một năm phải làm cho câu chuyện xưa nào đó của Cổ Lam Tinh được nhà nhà biết đến.”
Có hơi khó.
Anlantis cũng có những chuyện kể của riêng mình, thậm chí còn có rất nhiều câu chuyện na ná như của Cổ Lam Tinh.
Tạ Diệc Thư nghĩ mãi không ra một câu chuyện nào trong vòng một năm có thể lan truyền nhanh chóng trên toàn liên bang. Dù sao thì khán giả của từng câu chuyện cũng ở những nhóm khác nhau, chuyện thích hợp để trẻ nhỏ nghe, nhưng người lớn chưa chắc đã cảm thấy hứng thú; mà chuyện hợp với người lớn thì chưa chắc đám nhỏ đã hiểu được.
Tạ Diệc Thư cắn cắn bàn chải đánh răng, phân tích với 001: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một năm, vậy chúng ta nên truyền bá thứ gì đó hợp với livestream hơn, với lượng khán giả đông đảo hơn và những khái niệm đổi mới hơn......”
Trong đầu Tạ Diệc Thư chợt loé lên một ý tưởng.
Cậu nhớ tới thời điểm cậu mới xuyên đến Cổ Lam Tinh, đã từng so sánh Cổ Lam Tinh với Atlantis.
Khoa học kỹ thuật của Atlantis đang dẫn đầu, nhịp sống nhanh và vô cùng tiện lợi, so sánh ra, Cổ Lam Tinh lạc hậu hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải là không có chỗ đáng khen.
Cuộc sống sinh hoạt ở Cổ Lam Tinh có cảm giác nghi thức hơn.
Nói cách khác là tỉ mỉ hơn.
Người Cổ Lam Tinh mà cậu từng nhìn thấy chỉ riêng việc rửa mặt và dưỡng da đã có thể có tận vài bước lận.
Mà ở Atlantis, thông thường chỉ biết dùng vài giọt dung dịch dưỡng da để chăm sóc làn da thêm khoẻ mạnh.
Đây là hai thái cực khác nhau.
Một kiểu giống như pha cà phê bằng tay, tỉ mỉ chú ý từng chi tiết; còn một kiểu giống như viên cà phê nén, thả vào ly một cách ngắn gọn.
Khi va chạm vào nhau, cả hai bên đều sinh ra một loại cảm giác tò mò kỳ lạ.
Ý tưởng này chưa được trau truốt, vẫn hơi loạn, Tạ Diệc Thư cũng chỉ mới nghĩ qua một chút, nói vài ý với 001.
Mặc dù vậy vẫn bị 001 đang vô cùng hào hứng túm lấy thảo luận cả đêm. Tạ Diệc Thư đã không còn nhớ rõ mình được ngủ mấy tiếng.
Nên buổi sáng hôm sau khi chuông báo thức vang lên, Tạ Diệc Thư rất rất muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa.
001 làm hết phận sự bắt đầu lấy loa nhỏ hò hét trong đầu Tạ Diệc Thư: “Ký chủ, dậy đi nào, hôm qua ngài nói là 5 rưỡi gọi ngài dậy ——”
Tạ Diệc Thư xoa trán, buồn bực xốc chăn lên.
Cậu cảm thấy từ hôm nay trở đi cần phải ngủ sớm hơn một chút.
Ngủ muộn dậy sớm, đây thực sự không phải chuyện mà con người có thể làm được.
Về vấn đề này, có người đồng cảm với cậu.
6 giờ sáng, tại phòng ăn ở Cố gia.
Cố Duyên Chi nhìn bé mập ngồi đối diện mình đang đung đưa hai chân nhỏ, tay ôm cốc nước uống, cảm thấy hơi đau đầu.
Hai cha con họ dậy sớm hơn một tiếng so với ngày thường.
Dì quản gia còn chưa tới, Cố Duyên Chi chỉ có thể lấy trứng gà và bánh mì còn dư trong tủ lạnh làm một bữa sáng đơn giản.
Cũng may nhóc con nhà anh không kén ăn, một bữa sáng vô cùng đơn giản với trứng gà và bánh mì nướng cũng khiến bé mĩ mãn.
Cố Duyên Chi day day thái dương, không nhịn được hỏi bé: “Bé Bo, con nói cho ba nghe xem, vì sao con lại muốn dậy sớm như hôm nay?”
Tối hôm qua anh làm việc ở thư phòng tới tận 1 giờ sáng, lúc bị nhóc mập hò dậy còn tưởng muộn rồi không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Anh vội vội vàng vàng thay quần áo, rửa mặt cho con trai, lúc xuống cầu thang mới phát hiện ra trên đồng hồ treo tường, kim đồng hồ mới chỉ 5 rưỡi sáng.
Bé Bo uống sữa, không rảnh trả lời ba, chỉ cho anh một ánh mắt như thể 'Sao cái này mà ba cũng không biết thế ạ'.
Cố Duyên Chi lập tức cảm thấy đầu càng đau hơn: “Để đi nhà trẻ sớm?”
Bé Bo đặt cái cốc đã hết sạch xuống, gật gật đầu, cho ba mình câu trả lời khẳng định: “Vâng ạ!”
Bé muốn tới nhà trẻ sớm một chút.
Để mama lại thích bé một lần nữa.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người hãy chú ý tới phân đoạn ngắn về tình cha con ấm áp ở mấy chương đầu này nha
Quý trọng nó đi, bởi mấy bữa nữa nó sẽ từ ≪Hai cha con sống nương tựa vào nhau≫ trở thành ≪Con trai tôi tranh vợ với tôi≫ và ≪Baba cứ giành mama với iêm í≫
+++++++
Editor lò dò ngoi lên:
Rất xin chào mọi người, trong lúc chờ tôi up chương mới chắc có người muốn trùm bao tải úp sọt tôi luôn rồi:))))))))))
30/04/2022
Truyện chỉ đăng trên W.