Cha Nhóc Con Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 2: Chương 2: Đát Đát




Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Ký chủ, thân xuyên, hồn xuyên.

Tạ Diệc Thư nhớ tới khi cậu ở Cổ Lam Tinh có xem qua mấy bộ tiểu thuyết, phim ảnh, có chút do dự: “..... Hệ thống?”

Giọng nói trong đầu hơi hơi nghẹn ngào: “Đúng vậy.”

Tạ Diệc Thử thử chào hỏi với nó: “Xin chào?”

Lời này của cậu không biết đã đụng phải chốt mở nào của hệ thống, cảm xúc của hệ thống tự xưng 001 này không kìm nén nổi, “Oa” một tiếng bật khóc.

Tiếng khóc quanh quanh quẩn quẩn trong đầu cậu.

Tạ Diệc Thư cảm thấy bản thân mình cứ như bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tứ phía đều được treo loa, phải nghe đi nghe lại một âm thanh. Có hơi đau đầu.

Nhưng so với đau đầu, Tạ Diệc Thư lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cậu vẫn luôn lo lắng rằng có thể giây tiếp theo mình sẽ lại xuyên qua một thời không khác. Lúc này bỗng dưng có thêm một hệ thống, nhiều nghi vấn trong quá khứ có lẽ sẽ đều tìm được một lời giải thích hợp lý.

Ví dụ như vì sao năm năm trước cậu lại xuyên tới một thời không khác.

Và vì sao một tiếng trước lại xuyên trở về.

Trên thiết bị đầu cuối hiển thị thời gian là 6 giờ chiều, giờ cao điểm ở mỗi khu.

Trên đường phố xe cộ qua lại như mắc cửi, Tạ Diệc Thư ngồi xuống ghế dài bên đường. Nhìn có vẻ giống như đang đợi ai đó, nhưng thực chất là đang đợi tên nhóc trong đầu bình tĩnh lại.

Mười lăm phút sau, tiếng khóc ngưng dần.

Âm thanh điện tử lại vang lên lần nữa, còn kèm theo tiếng nức nở nho nhỏ: “Chào ký chủ nha, em là hệ thống thực tập 001. Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều.”

“Bây giờ chắc chắn ngài đang có rất nhiều nghi vấn, 001 sẽ giải đáp giúp ngài. Nhưng cũng không hẳn là trả lời được toàn bộ, bời vì, bởi vì......” 001 lại nghẹn ngào, “Bởi vì 001 cũng có rất nhiều nghi vấn.”

Tạ Diệc Thư trực tiếp hỏi vấn đề quan tâm nhất: “Ta có thể ở lại đây bao lâu?”

Một khoảng lặng có chút ngượng ngùng. Sau một hồi lâu âm thanh điện tử của 001 mới vang lên.

Giọng nó hơi nhỏ, có vẻ lại sắp thút thít: “001 không biết.”

Trong lòng Tạ Diệc Thư trùng xuống, chậm rãi hỏi vấn đề thứ hai: “Năm năm trước, vì sao ta lại đột nhiên xuyên tới một thế giới khác?”

Giọng 001 càng nhỏ hơn: “001 không biết.”

Tạ Diệc Thư: “......”

Tạ Diệc Thư: “Vậy ngươi có biết vì sao ta lại đột ngột xuyên về bên này không?”

“Cái này 001 biết!” Âm thanh điện tử nho nhỏ dường như có chút vui vẻ, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng bắt được cơ hội, muốn thể hiện tốt một lần trước mặt người lớn, “Là 001 đưa ký chủ tới đây.”

“Cấp trên đã bố trí cho hệ thống thực tập bọn em một nhiệm vụ, yêu cầu mỗi bọn em phải buộc sịnh với một vị ký chủ, đảm nhiệm chức vụ đại sứ truyền bá văn hoá, truyền bá văn hoá của một thế giới đến một thế giới khác.”

“Truyền bá càng rộng, thành tích càng tốt.”

“Cuối mỗi năm, chỉ cần tổng hợp thành tích tổng hợp được đánh giá từ bậc C trở lên là hệ thống đó có thể thăng cấp từ hệ thống thực tập lên hệ thống chính thức. Ký chủ cũng có thể thực hiện một nguyện vọng.”

“001 nhận nhiệm vụ là 'thế giới số 21 —> thế giới số 79', cũng chính là đưa văn minh từ Cổ Lam Tinh tới nơi này.”

“Dựa theo điều tra của 001, ký chủ ngài là một cô nhi, gần như không có lưu luyến gì với Cổ Lam Tinh, đã từng học ngành lịch sử của đại học, trong lòng có một nguyện vọng khó có thể đạt thành...... là ứng cử viên thích hợp nhất đảm nhiệm ký chủ của 001 lần này.”

“Cho nên 001 đã buộc định ngài, đưa ngài tới thế giới này.”

Nói tới đây, giọng của 001 lại nhỏ xuống: “Nhưng hình như 001 điều tra không quá toàn diện......”

Nó chỉ là một hệ thống thực tập, thuật toán chương trình còn rất nhiều sơ hở.

Tốc độ khởi động còn rất chậm, ban nãy còn bỏ lỡ mất thời gian ký chủ đi sửa thông tin ở thiết bị đầu cuối.

Đúng là không quá toàn diện.

Tạ Diệc Thư cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Cậu học đại học quả thực đã chọn ngành lịch sử, nhưng cái cậu học chính là của thế giới này --- lịch sử 36 khu của Atlantis.

Trong lòng cậu cũng thực sự có một nguyện vọng khó có thể thực hiện được, nhưng vào khoảng hơn một tiếng trước, cậu đã thực hiện được tâm nguyện này.

Cậu đã về với cố hương, về với thế giới quen thuộc.

Tạ Diệc Thư nghĩ nghĩ, đề xuất ý kiến: “Nếu cởi ràng buộc......”

001 hít hít mũi, có chút buồn bã: “Không thể cởi ràng buộc.”

Chọn lựa ký chủ cũng là khảo hạch đầu tiên, một khi đã buộc định, trước kỳ hạn không thể cởi ràng buộc.

Tạ Diệc Thư: “Vậy ta có thể giúp được gì không?”

Thực ra cậu rất cảm tạ 001, nếu không có nó buộc định, cậu có thể vĩnh viễn không được trở về.

001 nhớ tới kinh nghiệm mà tiền bối trong giới hệ thống đã từng truyền thụ cho nó: “Ký chủ, ngài có thể nấu những món ngon ở Cổ Lam Tinh không?”

Nó phải lạc quan hơn một chút.

Dù sao ký chỉ cũng đã sinh sống ở Cổ Lam Tinh năm năm, chắc chắn đã học không ít món ngon của Cổ Lam Tinh. Livestream nấu ăn, chinh phục dạ dày toàn thế giới, thành tích cấp SSS dễ như trở bàn tay.

Nhưng lời nói của ký chủ đã đả kích niềm tin của nó một cách nặng nề.

Tạ Diệc Thư căng da đầu: “Mì ăn liền có tính không? Ta có thể úp mỳ ăn liền.”

“Ký chủ, ngài đã từng học võ thuật ở Cổ Lam Tinh chưa? Chúng ta có thể phát triển cổ võ, kết hợp cổ võ cùng với cơ giáp của thế giới này.”

Cổ võ?

Tạ Diệc Thư có chút khó mở miệng: “Quân thể quyền có tính không? Ta từng giúp vài sinh viên ở Cổ Lam Tinh huấn luyện quân sự, có học quân thể quyền.”

......

Trải qua một cuộc nói chuyện với nhau, 001 tuyệt vọng.

Tạ Diệc Thư trầm mặc một hồi rồi an ủi nó: “Thời hạn nhiệm vụ là một năm, bây giờ mới là ngày đầu tiên, một chốc một lát đâu thể phát triển thứ gì được, nói không chừng qua vài ngày nữa sẽ có thể nghĩ ra.”

Khoa học kỹ thuật ở Cổ Lam Tinh lạc hậu một mảng lớn so với Atlantis, mặc dù đã sống ở bên đó năm năm, nhưng Tạ Diệc Thư vẫn không thể nào quen được với việc không có thiết bị đầu cuối, không có quang não, không có dịch vụ người máy sinh học mô phỏng hằng ngày.

Cuộc sống của cậu ở Cổ Lam Tinh cũng rất đơn điệu. Cậu hai mươi tuổi, nhìn vè bề ngoài cũng không khác biệt lắm so với đám sinh viên ở Cổ Lam Tinh. Không có hộ khẩu và giấy chứng nhận ở Cổ Lam Tinh, cậu chỉ có thể dựa vào dạy thay để mưu sinh. Điện học, cơ học, ứng dụng hoá học...... Từ sáng sớm tới tận khuya.

Mà những khoá học đó của cậu ở Cổ Lam Tinh cũng không thể phát triển tới nơi này.

Những chương trình hóc đó đều rất đơn giản, trong trí nhớ của Tạ Diệc Thư, đây là nội dung giáo dục ở trung học.

001 cũng biết không thể quá gấp gáp, uể oải nhận lấy lời an ủi của Tạ Diệc Thư: “Vâng.”

Nhưng vẫn có hơi tuyệt vọng.

Hơn nữa lại muốn khóc rồi.

Tạ Diệc Thư nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ trong đầu, thở dài, xách ba lô lên, đứng dậy đi tới phố đi bộ cách đó không xa.

Thời gian không còn sớm, cậu phải đi mua quang não.

Thời gian ở chung càng lâu, Tạ Diệc Thư càng cảm thấy hệ thống thực tập tên 001 này có tính trẻ con.

Gặp chuyện gì thất vọng sẽ nhỏ giọng khóc, thấy đồ vật gì mới lạ sẽ lại nhanh chóng bị dời lực chú ý.

“Ký chủ ký chủ, đây chính là phố đi bộ ở thế giới này sao?”

“Ký chủ ký chủ, ngài tới đây mua quang não sao?”

“Ký chủ ký chủ, chỗ đó có một cửa hàng quang não lâu năm kìa, sao không tới chỗ đó xem?”

Tạ Diệc Thư khoác balo rẽ trái rẽ phải, bước tới một hẻm nhỏ không phồn hoa như vậy, giải thích với 001: “Quang não ở cửa hàng lớn kia đều là đồ mới, số dư trong tài khoản của ta...... không quá đủ.”

Tiền cậu đi làm rồi tích góp hồi còn học đại học đã bị cậu cầm đi mua nhẫn bạc. Vốn dĩ cậu muốn trong ngày tốt nghiệp đó sẽ dùng chiếc nhẫn bạc này để cầu hôn Cố Ngôn......

Tạ Diệc Thư thu lại hồi ức, tiếp tục nói: “Hẻm nhỏ này có một cửa hàng gia đình bán quang não second-hand, quang não ta dùng hồi đại học cũng là mua ở đằng đó, tuy rằng kiểu dáng hơi cũ, nhưng chất lượng rất ổn. Nếu vận khí tốt, cửa hàng kia có lẽ sẽ còn mở.”

Vận khí của bọn họ rất tốt, cửa hàng nhỏ kia quả thực vẫn còn mở.

001 nhìn ký chủ mua một bộ quang não second-hand với mức giá không tới số lẻ của hàng mới ở cửa hàng lớn kia, sau đó lại được lĩnh thẻ thông tin second-hand miễn phí, sự kính nể đối với ký chủ nhanh chóng tăng vọt như thuỷ triều: “Oa!!!”

Nó bỗng cảm thấy chương trình định vị Tạ Diệc Thư thành ký chủ thích hợp nhất của nó có lẽ không đơn giản bởi vì những thông tin điều tra không toàn diện đó.

Cậu có thể sinh hoạt năm năm ở một thế giới xa lạ trong khi không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài. Ngay cả khi đột ngột xuyên trở về cũng có thể lập tức thích ứng, sắp xếp một cuộc sống mới đâu vào đấy.

Năng lực thích ứng của ký chủ của nó rất mạnh, ổn định và đáng tin cậy hơn dự đoán của nó.

Có ký chủ ở đây, nói không chừng thực sự sẽ có thể nghĩ ra biện pháp để hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ là phải cần thêm một chút thời gian nữa thôi.

Trong lòng 001 lại thắp lên một tia hy vọng, giọng nói khe khẽ có hơi thẹn thùng bày tỏ với ký chủ: “Ký chủ, ngài thật lợi hại!”

Tạ Diệc Thư: “Ừ ừ.”

001 nhận thấy ký chủ qua loa lấy lệ với nó, còn hơi khẩn trương.

Nó chỉ là một hệ thống thực tập, không thể trực tiếp thu hoạch được ý nghĩ của ký chủ, chỉ có thể suy đoán dựa trên hành động của ký chủ.

001 nghĩ nghĩ, hỏi: “Ký chủ, ngài đang gọi điện thoại cho ai phải không?”

Ngón tay đang bấm số của Tạ Diệc Thư hơi khựng lại, sau một hồi lâu mới bấm nốt vài số cuối cùng: “Ừ.”

Gọi cho Cố Ngôn.

Cậu rất muốn được nghe thấy giọng Cố Ngôn.

Cậu đã nhớ mong năm năm nay rồi.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau bé mập nhà chúng ta sẽ lên sân khấu ~

+++++++

Vẫn câu nói cũ, em có chỗ sai chỗ nhầm nào thì các bác cứ cmt vào cạnh hộ em nhá:))

20/11/2021

Truyện chỉ đăng trên W.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.