Cha Nuôi - Ngôn Tình

Chương 42: Chương 42: Biến hóa




Buổi tối, màn đêm yên tĩnh ở thành phố B làm tâm hồn con người trở nên xao xuyến, nhất là những người đang mang nặng nỗi nhớ nhung da diết.

Diệp Sở ra ban công, hắn ngửa mặt nhìn lên trời, bầu trời đen thăm thẳm với vầng trăng vàng nhạt treo vắt lên đỉnh đầu. Gió lùa qua làm những sợi tóc nâu trước trán của Diệp Sở phất lên một chút để lộ ra dung nhan tuấn mỹ, giờ khắc này như mị hoặc vạn phần. Sao hắn nhớ Lưu Ly của hắn quá! Nhớ đôi mắt to tròn đáng yêu, nhớ những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng lại làm tim hắn mềm nhũn ra...

Từ đầu hắn nhận nuôi cô bé hắn chỉ nghĩ cuộc sống của mình quá cô đơn, nhất thời muốn tìm kiếm một ai đó có thể ở bên cạnh cho hắn yêu thương chăm sóc.

Tìm một cô gái ư? Nhưng lòng hắn bấy giờ chỉ có duy nhất hình bóng của Tần Yên. Tìm một người bạn tri kỉ ư? Hắn cảm thấy xung quanh mình tất cả đều lọc lừa dối trá, căn bản sẽ không tồn tại thứ gọi là tri kỉ. Càng không nói đến có bao nhiêu người ngoài kia muốn hắn chết, tri kỉ... thật sự không thể có!

Cô đơn quá lâu làm lòng người nguội lạnh, Diệp Sở nhìn mọi thứ xung quanh đều một màu lạnh lẽo tối tăm, cho đến khi... Trên con đường tấp nập người xe, hắn thất thần suýt nữa đâm phải một cô bé. Cô bé ăn mày bẩn thỉu gầy gò, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ trong sáng làm tâm Diệp Sở cảm thấy có chút bất ngờ.

Thông thường con người sẽ chi phối hoàn cảnh hoặc là hoàn cảnh sẽ thay đổi con người. Cô bé này chắc chắn không phải là loại người thứ nhất nhưng lại càng không phải loại người thứ hai. Cô bé này thật sự khiến hắn có cảm giác muốn được bảo vệ, tuy hắn có bối cảnh hắc đạo nhưng ngay lúc ấy hắn lại mong muốn cô bé này được lớn lên trong ánh sáng. Hắn trước nay nhìn người không phân biệt lai lịch hoàn cảnh, chỉ cần là người hắn muốn hắn sẽ có cách đem về bằng được.

Ngày ấy mang Lưu Ly về, hắn chỉ nghĩ muốn bảo vệ Lưu Ly như kiểu người cha chăm sóc cho con gái. Có điều càng ngày Lưu Ly càng lớn, dung mạo lại có chút hao hao Tần Yên làm hắn có hơi quẫn bách. Đã có lúc hắn tưởng tượng cô là Tần Yên, nhưng mỗi lúc như vậy hắn lại tự khinh bỉ chính mình. Lâu dần tình cảm ấy thay đổi, nó không còn hình thành trên cái bóng của Tần Yên mà nó đã hoàn toàn thuộc về Lưu Ly, chỉ một mình Lưu Ly mà thôi!

Tâm tư hắn biến loạn như vậy, hắn rất muốn cầm súng tự bắn chết mình. Hắn tôn trọng Lưu Ly, hắn muốn cô bé được vui vẻ được hạnh phúc từ trong tâm khảm cho nên hắn mới không làm những chuyện cưỡng đoạt hay ép buộc chỉ với mục đích duy nhất: để Lưu Ly có thể tươi cười mà nhìn hắn, như vậy là đủ rồi. Có lúc Lâm An Vũ đã cười nhạo hắn:

“Cậu đúng là một người kỳ quặc, thích thì cứ tiến tới mạnh mẽ mà nắm lấy. Bao giờ lại phải sợ hãi như vậy?”

Lúc ấy Diệp Sở đã lắc đầu, trả lời:

“Không hiểu được, chính tôi cũng không hiểu được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.