Hai tên ngu đần đó không biết, ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc thì ở bên kia đã bắt đầu có động tĩnh lớn làm rúng động cả thế giới ngầm...
Diệp Sở lấy thân phận là người đứng đầu cả giới hắc đạo ra lệnh tổng triệu tập cấp độ -1 cho tất cả hai trăm tám mươi bảy tổ chức lớn nhỏ khắp cả nước tập hợp toàn bộ thuộc hạ lại trong vòng ba mươi phút. Đặc biệt nếu tổ chức nào không đủ người sẽ lập tức bị hành quyết công khai không cần hỏi. Ngoài ra còn có lệnh mất cấp báo tới những người đứng đầu của các tổ chức rằng việc này có liên quan đến việc con gái nuôi của Diệp Sở bị bắt cóc.
Đây là lần đầu tên trong mười năm qua mệnh lệp cấp độ -1 được ban ra. Điều này làm rúng động không ít các tổ chức, động tĩnh lan truyền đến tận các nước bên cạnh, họ cứ tưởng là Diệp lão đại đang muốn san phẳng nước làng giềng làm bình địa. Trong vòng ba mươi phút, các tổ chức lớn nhỏ liền gấp rút ban lệnh triệu hồi, các nhiệm vụ bí mật chưa xong đều phải trì hoãn hết....
Lưu Ly ngồi đó, bị đánh đến sưng mặt. Cô tự nhủ với lòng, nếu để cô thoát khỏi đây, nhất định Lưu Ly sẽ tát cho bọn chúng rụng hết hàm răng mới thôi. Tuy mặt đau rát, nhưng cái miệng vẫn không chịu yên phận:
“Nói nghe nè hai anh trai, có muốn biết cha nuôi của tại hạ là ai không?”
Tên áo xanh lười biếng nhìn Lưu Ly, ánh mắt không quan tâm:
“Không biết, buồn ngủ quá”
Lưu Ly nhớ tới cha nuôi chính là ông trùm hắc đạo, nếu như để hai kẻ tép riu này biết chắc sẽ buồn cười lắm. Chỉ sợ chúng nó ngay cả bản thân mình chết thế nào cũng không biết nữa.
Cô có lòng tốt nên hàn huyên với chúng một chút:
“Nghe đi, đảm bảo tỉnh ngủ luôn”
Tên áo đỏ nghe vậy, hắn giễu cợt nói:
“Cha nuôi của cưng là ai không quan trọng, chỉ cần có tiền cho tụi này được rồi. Dưỡng sức chút đi cô em à!”
Lưu Ly chỉ còn biết thở dài tiếc nuối cho hai kẻ có mắt không trong này thôi, cô nhún nhún vai:
“Được, được. Để xem lát nữa các người có bản lĩnh cầm tiền hay không!”
Chưa đầy hai phút sau, điện thoại của tắc kè đỏ reo lên. Hắn lười biếng nhấc điện thoại:
“Tiểu Tứ, sao hôm nay rảnh rỗi gọi cho tao vậy?”
TIểu Tứ hét như điên vào điện thoại:
“Hai đứa mày về gấp, nhanh lên, không xong rồi!”
Tắc kè đỏ nghe vậy liền tự hiểu, nhất định tổ chức của họ xảy ra chuyện rồi. Mặt hắn chuyển sang trắng bệch, quay sang nói với tắc kè xanh:
“Tiểu tứ nó gọi nói về gấp, nhất định có chuyện rồi. Nhanh nhanh thu xếp về liền lập tức”
Tắc kè xanh không biết tính sao, hắn nhìn nhìn Lưu Ly:
“Nó, con bé này giờ làm sao?”
Tắc kè đỏ hết cách đành suy nghĩ một chút, hắn bất đắc dĩ nói:
“Mày ở đây canh chừng nó, tao đi một mình cũng được. Dù sao tao với mày cũng chẳng lúc nào được giao nhiệm vụ quan trọng đâu!”
Tắc kè đỏ vừa về đến căn cứ chính của tổ chức thì thấy một cảnh tượng thật hãi hùng: Tất cả đàn anh đàn em của tổ chức đều ngồi sẵn ở đại sảnh có đến cả mấy trăm người, ngay cả những người có địa vị cao chỉ nghe tên chứ không thấy mặt cũng ngồi đó, hình như ai cũng đều giống hắn bị gọi về một cách đột xuất, có người còn đang mặc y đồ ngủ! Tất cả họ đều mang bộ mặt cực kỳ nghiêm trọng, sắc mặt đại ca ngồi ở ghế chính điện cũng rất khó coi. Tắc kè đỏ liền ngồi vào chỗ của mình, là cái góc bé tí ở cuối cùng của phòng họp. Không khí yên tĩnh đến rợn người.
Đợi khoảng hai phút, phó đại ca đếm đếm rồi báo cáo cho Hắc đại ca:
“Đại ca, thiếu một tên. Tổ chức có tổng cộng sáu trăm bảy mươi bảy người, ở đây đếm chỉ có sáu trăm bảy mươi sáu người”
Hắc đại ca sắc mặt chuyển màu đỏ gay, điên tiết quát lên:
“Thiếu đứa nào? Đứa nào dám không về hả?”
Phó đại ca run run nói:
“Là A Lị, hắn đi chung với A Dã nhưng chỉ có A Dã về còn A Lị lại không thấy đâu”
Hắc đại ca quát lên:
“A Dã!”
Tắc kè đỏ run như cầy sấy lết tới, hắn nuốt nước miếng nói:
“Có... có em!”
“A Lị đâu?”
A Dã hoảng loạn, sớm biết như thế này hắn đã để A Lị về cùng rồi. Lần này nhất định lành ít dữ nhiều, tắc kè đỏ toát mồ hôi hột:
“Nó... dạ nó...”
Hắc đại ca mất kiên nhẫn, hắn gầm lên:
“Ở đâu?”
Tắc kè đỏ biết không xong rồi, hắn đành bấm bụng mà khai thật:
“Nó với em hai đứa vừa bắt được một con nhóc nhà giàu, nó ở lại canh chừng con nhỏ đó còn em thì về trước.”
Phó đại ca nghe vậy run run lẩy bẩy hỏi:
“Nó... nó tên gì?”
“Tên gì ấy nhỉ, hình như chứng minh thư của nó là Diệp Lưu Ly”