Cả đêm hôm nay, Lưu Ly mất ngủ!
Cô có một loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời, sự bất an trong lòng mỗi lúc lại tăng cao. Ngoài trời vẫn tối đen như mực nhưng không khí dường như cô đặc lại, khó chịu vô cùng.
Trằn trọc ôm con gấu bông mềm mại mà mắt không thể chợp nổi. Đúng hai giờ sáng, điện thoại của Lưu Ly đổ chuông. Cô buồn bực nhận máy, là Dĩ Phàm gọi:
“Dĩ Phàm, có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại, Dĩ Phàm gấp gáp nói:
“Không xong rồi, chú Diệp xảy ra chuyện rồi!”
“Sao hả? Cậu nói cái gì?”
“Ông ấy bị mai phục ở biên giới, hiện tại sống chết không rõ. Cậu có cách nào giúp ông ấy không?”
“Cậu nói gì thế, cái này... sao cậu biết được?”
“Đừng quan tâm nhiều như vậy, mau nghĩ cách giúp ông ấy đi. Sau này tớ sẽ giải thích, còn nữa chuyện này chính xác 100%, tớ không có lừa cậu!”
Vừa nói được đến đây liền nghe bên đầu dây bên kia có một giọng nữ tức giận quát tháo:
“Dĩ Phàm, ai cho em gọi cho nó?”
“Chị... chị Ngọc!” đến đây mất tín hiệu...
Lưu Ly nghe tin này như sét đánh, cô sợ đến mức ngã ngồi ra đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Cha nuôi... mai phục... sống chết không rõ.... cha nuôi ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Lưu Ly lo lắng đến mức tay chân đều run rẩy, cha nuôi... người nhất định không được có chuyện! Nếu người có chuyện gì làm sao Lưu Ly sống nổi! Cô chạy như điên xuống nhà bếp tìm cái thùng rác lúc sáng cô vứt tờ giấy của Diệp Sở để lại.
Thùy Vân bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, nó vừa ngáp vừa lò dò đi xuống bếp hỏi:
“Mày tìm cái gì nửa đêm nửa hôm vậy?”
“Giấy!”
“Giấy gì?”
“Giấy của cha nuôi!”
Lưu Ly đổ cái thùng rác ra lục tung hết cả lên, bản thân vì quá lo lắng mà mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt không còn chút huyết sắc. Thùy Vân nhìn thấy mà kinh hãi trong lòng, chưa bao giờ nó nhìn thấy Lưu Ly như vậy. Trong ấn tượng của nó cô luôn dịu dàng, nhã nhặn còn bây giờ lại như phát điên mà thô lỗ lục lọi cái thùng rác để tìm thứ gì đó.
“Mày bình tĩnh lại chút đi, rốt cuộc đó là giấy gì chứ?”
“Giấy... tờ giấy mà cha nuôi để lại đó!”
“À... tao thấy mày vứt thùng rác, nhưng mà không nỡ nên nhiều chuyện lén cất trong tủ kia kìa... mày cần nó để....” chưa nói hết câu đã thấy cô chạy vọt ra tủ tìm tờ giấy đó.
Lúc này Thùy Vân mới thực sự bị Lưu Ly làm cho tỉnh ngủ. Cô bây giờ giống như ngựa hoang vùng vẫy. Trong ánh mắt vừa có sự hoảng loạn vừa có sự điên cuồng, bản thân dường như không thể kiểm soát được. Thế nên người ta mới nói, con người khi yêu thường rất dễ đánh mất đi bản chất của mình, câu nói này quả không hề sai!