Nhưng là bọn chúng không thể đi được, mục đích chưa thành, nếu đi rồi lần sau rất khó gặp được Diệp Sở. Nhưng ở lại cũng không xong, rõ ràng khi nãy Diệp Sở đã có ý định giết người. Nếu còn ở lại e là không may mắn như thế nữa. Mặc dù tiến thoái lưỡng nan, tuy vậy bọn họ vẫn cung kính lui ra ngoài đem kẻ bị thương đi băng bó trước đã, bởi vì sao bởi vì tính mạng vẫn là quan trọng nhất a!
Diệp Sở thấy sắc mặt Lưu Ly vẫn chưa hòa hoãn lại, hắn bỗng nhiên có chút bối rối:
“Lưu Ly à, con còn giận ta sao? Chẳng phải đã tha cho bọn họ rồi mà?”
Lưu Ly quay sang nhìn Diệp Sở, ánh mắt buồn bực:
“Cha nuôi, có phải cứ hở một chút là cha lại giết người hay không?”
Diệp Sở nhất thời không biết nên nói gì. Nếu nói phải cũng không đúng vì hắn không có giết người tùy tiện, nhưng không phải cũng không đúng vì thực sự kẻ đáng chết có rất nhiều.
Thấy hắn không trả lời, Lưu Ly lại nói tiếp:
“Như vậy, cha nuôi à... Người nói xem, nếu sau này con làm cha nuôi phật ý có phải cha nuôi cũng sẽ giết con không?”
Nghe tới đây, Diệp Sở vội vã nói như không cần suy nghĩ:
“Không bao giờ!”
Thấy hắn luống cuống như thế, cơn giận khi nãy cũng tan biến hết, Lưu Ly bật cười:
“Con biết, nhưng mà con không muốn cha nuôi giết người nữa!”
Diệp Sở nhìn Lưu Ly một lúc lâu, sau đó kiên định gật đầu. Đây chính là lời hứa trịnh trọng nhất mà Diệp Sở từng hứa với Lưu Ly.
Cảm thấy hắn cũng dễ thỏa hiệp, Lưu Ly thôi không làm khó hắn nữa. Cô nghiêm túc hỏi:
“Cha nuôi, bọn họ đến đây để làm gì vậy?”
Diệp Sở ôm cô vào lòng, cằm tì nhẹ lên đầu cô:
“Diệp lão gia gặp rắc rối. Muốn ta về giải quyết” mặc dù chỉ vài từ đơn giản, nhưng với khí thế lúc nãy của đám người đó. Lưu Ly cũng hiểu rõ có lẽ chuyện này nhất định không đơn giản. Cô ngồi trong lòng Diệp Sở, cũng không để ý tư thế này của bọn họ có bao nhiêu mờ ám, chỉ thản nhiên nói:
“Tại sao cha nuôi không đi?”
“Ta không thích!” câu nói này làm cho Diệp Sở như trở thành một đứa trẻ bướng bỉnh. Lưu Ly chỉ thở dài:
“Nếu con có thể giúp được gì cho cha nuôi con chắc chắn sẽ giúp. Cha nuôi cũng nên suy nghĩ về giúp ông nội nuôi đi thôi!”
“Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ việc này”
Sau đó quả nhiên Diệp Sở thức trắng đêm để suy nghĩ chuyện này. Tuy Diệp Quân Ninh đối với mẹ con hắn có lỗi lầm, nhưng cũng không thể phủ nhận ông ta là cha ruột của Diệp Sở. Trước khi mất mẹ còn dặn dò Diệp Sở phải hiếu thuận đối với Diệp Quân Ninh... Một đêm trằn trọc trôi qua, đến hừng đông Diệp Sở cũng đưa ra quyết định.