Lưu Ly thuận lợi đi đến nhà của Thùy Vân mà không hề hay biết vệ sĩ ngầm do Diệp Sở bố trí vẫn lặng lẽ quan sát mình.
Thùy Vân nghe tiếng chuông cửa vội vội vàng vàng chạy ra, hình như nó đang làm bếp, trên người còn đeo tạp dề:
“Đến đây, đến đây!”
Nhìn thấy Lưu Ly hai mắt đỏ hoe đứng trước cổng, nó bị dọa một phát hết hồn. Sau đó mới nhớ lại là cô đã nói việc ở nhờ nhà nó, Thùy Vân vừa nắm tay Lưu Ly vừa đau lòng hỏi:
“Làm sao lại thành như vậy rồi? Mau mau vào nhà với tao, nhanh lên!” nói rồi kéo Lưu Ly vào trong khóa cổng lại.
Để Lưu Ly ngồi xuống ghế sofa, Thùy Vân gỡ tạp dề ra rồi chạy vào tắt bếp. Sau đó liền mang ra một ly nước cam đưa cho cô, nó nhìn Lưu Ly tiều tụy đi không ít cộng thêm cái bộ dạng nức nở hiện tại. Thùy Vân đau lòng khôn xiết, từ nhỏ đến lớn chỉ có Lưu Ly là tốt với nó và là người bạn thân nhất của nó. Tình bạn giữa Thùy Vân và Lưu Ly sâu đậm đến mức không thể dùng một lời mà nói hết.
“Sao lại phải ra đi? Hôm qua trong điện thoại mày chỉ nói đến nhà tao ở nhờ vài hôm tao cũng chưa kịp hỏi chuyện gì mày đã dập máy. Cái con này, rốt cuộc nhà đó đã làm gì mày?”
Thùy Vân sốt ruột hỏi. Nhưng nó càng hỏi cô lại càng khóc nhiều hơn. Thùy Vân hỏi một lúc liền chịu không nổi nữa bèn ôm Lưu Ly vào lòng, nó cũng khóc theo.
“Nói cho tao biết, bọn họ có phải là đánh đập hành hạ mày hay không?”
Lưu Ly lắc đầu.
“Vậy bọn họ ép gả mày hả?”
Lưu Ly vẫn lắc đầu.
Thùy Vân tức đến nổ phổi, tại sao đến nước này rồi vẫn không chịu nói chứ! Nó ít nhất cũng phải biết đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể an ủi và giúp cô giải quyết được. Đột nhiên, trong đầu Thùy Vân lóe lên một suy nghĩ, nó hét lên:
“Có phải... có phải ông ta đã làm gì mày hay không? Nói tao nghe đi, ông ta có phải đã cưỡng....”
Đến lúc này Lưu Ly mới ngừng khóc một chút, cô mệt mỏi nói:
“Không có, mày đừng có nghĩ bậy bạ. Cha nuôi đối với tao là tình cảm cha con, không có chuyện cẩu huyết như trong phim đó đâu...”
Nghe đến đây Thùy Vân mới nhẹ nhõm một chút, nó thở phào:
“Nếu không có thì tốt.... Vậy được rồi, mày nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Cô ngồi đó, cầm ly nước cam xoay đi xoay lại. Lưu Ly thở hắt ra một hơi, giọng nói vừa đau lòng vừa tuyệt vọng:
“Nếu người mày yêu nhất cũng là người làm mày tan cửa nát nhà, mày sẽ có cảm giác gì?”
“Tao... Cái gì? Mày nói cái gì?”
Như nhớ lại một ký ức xa xôi nào đó, Lưu Ly nhắm mắt lại:
“Ông ấy là người đó!”
Cô đem những chuyện mà mình phải chịu đựng nói hết ra với Thùy Vân. Sau một hồi Thùy Vân mới hoàn hồn lại, mặt cắt không còn giọt máu:
“Mày nói... đều là thật?”
“Ừm! Thật hơn vàng!”
“Ông ấy đáng sợ như vậy sao?”
“Đối với tao ông ấy chưa bao giờ đáng sợ, chỉ là tao cảm thấy mình thật sự quá nhu nhược. Yêu không được mà hận cũng không xong. Cho dù yêu đến đâu cho dù hận cách mấy thì giữa yêu và hận cũng chỉ có thể chọn một, đến cuối cùng tao lại chẳng chọn được cái nào...”
Màn đêm yên tĩnh bao trùm lấy thành phố A, đã hơn mười một giờ khuya. Con phố nhỏ nơi đây cũng bắt đầu lên đèn, ánh đèn vàng rực nhuốm chút sắc cam hòa với bầu không khí lạnh lẽo của màn đêm làm lòng người thêm giá buốt. Ánh trăng hôm nay rất mờ, hình như mây hơi nhiều thì phải?
Thùy Vân vẫn chưa đi ngủ, nó đang ngồi xem phim. Ca khúc nhạc phim buồn bã vang lên làm thấm đượm nỗi cô tịch trong lòng của Lưu Ly:
“ Thiếu đi người đời này không viên mãn
Càng nhiều ấm áp lại càng nhiều tiếc nuối
Đã quá muộn để ta có thể dũng cảm đối mặt cùng người
Chỉ trách sao một đời quá ngắn ngủi
Hồi ức này hơn một nửa là cùng người sánh bước
Thiên trường đến địa cửu lại dài thêm một đoạn
Đau xót này nếu còn lại hãy cho ta gìn giữ
Nơi cuối con đường không bao giờ tiêu tan
Tình yêu của chúng ta cũng sẽ không bao giờ tan... “
Phải, thiếu đi người đời này không viên mãn.... Và cũng sẽ chẳng bao giờ có thể viên mãn...