Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 107: Chương 107




Tối ở bệnh viện, hành lang vắng tanh chỉ còn vài ý tá ở lại trực. Cô có đi ra ngoài mua một chút đồ ăn tối, rồi về lại phòng. Cô dùng khăn ấm lau khắp người cho anh, mặc quần áo và đắp chăn lại cho anh.

Mệt mỏi rã rời, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, tay đấm vào hai bên vai cho đỡ mỏi. Mắt không an phận nhìn ngắm anh một chút, không kìm được mà nói hết suy nghĩ trong đầu:

Sao anh ngốc thế? Anh không đỡ thì em cũng né được mà!.. Anh là đồ độc ác, nếu như lúc đó anh gặp chuyện gì thì mẹ con em phải làm sao?

Vừa dứt lời, cô mệt mỏi gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi. Không biết là anh vẫn còn hôn mê hay đã thức nhưng khoé môi anh lại mỉm cười hạnh phúc.

...

Sáng hôm sau, có một bàn tay của ai đó đang xoa xoa một bên má khiến cô nhột nhột, hai hàng chân mày khó chịu nhăn lại, miệng rên rỉ vài tiếng. Cô từ từ mở đôi mắt xinh đẹp nhìn xem chủ nhân của bàn tay đó là ai? Đầu giường đã được bật nghiêng một góc bốn lăm độ, Lâm Tạ Phong ngồi dựa vào đầu giường nhìn cô mỉm cười, thấy cô tỉnh dậy anh giơ tay vẫy vẫy:

Gút mo ning!

Cô kinh ngạc xen lẫn vui mừng đứng thẳng dậy, cái chăn anh đắp cho cô cũng vì thế bị tuột xuống dưới đất. Cô ngồi thẳng trên giường, đưa bàn tay sờ vào mặt anh:

Anh tỉnh rồi, anh có thấy chỗ nào không khỏe không?

Anh không sao, em đừng lo. Anh lấy tay cô ra khỏi mặt mình, nắm chặt cứng trong lòng bàn tay to lớn, nhung nhớ như đã lâu không được nắm. Giọng nói trêu đùa nhưng không giấu nỗi hạnh phúc:

Em... Hình như hôm qua anh nghe có ai nói sẽ không sống nổi nếu thiếu anh, không biết có phải là mơ không nhỉ?

Cô chột dạ như vừa làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, mắt cô liếc nhìn hướng khác, giọng nói ấp úng:

Có... Có ai nói đâu chứ... Chắc là anh mơ thôi.

Thật không? Sao anh cảm thấy không phải là mơ? Giọng nói đó giống giọng em lắm! Anh ghé sát mặt vào cô hơn, chăm chú quan sát biểu hiện của cô.

Làm gì có! Anh đừng có suy nghĩ nhiều! Cô ngượng ngùng mà hoá giận, đấm một nắm vào ngực trái anh lại không may động chạm đến vết thương.

A... Ưm! Anh rên rỉ đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó, tay xoa xoa vết thương phía ngực trái.

Chết rồi! Anh có sao không? Sắc mặt cô tái mét lo lắng giúp anh xoa dịu vết thương. Do cô không chú ý lại lỡ tay động đến vết thương của anh, lỡ vết khâu mà bị rách chắc cô lo sợ đến chết mất.

Không sao nữa rồi! Anh không đau nữa! Anh nở nụ cười nham hiểm, tay kéo cô ôm chặt vào lòng. Cô cứng đờ, sau đó phản ứng định vùng vẫy nhưng chợt nhớ đến vết thương của anh, tay cô cứng nhắc không dám nhúc nhích dù là một chút.

Nè... Anh không sao thì tốt rồi nhưng đừng ôm em chặt vậy chứ? Cô vỗ vào vai anh nói.

Anh thích ôm em, như vậy vết thương của anh sẽ không đau nữa.

Anh... Biến thái!

Anh chỉ biến thái với mình em thôi!

Cô vui mừng thầm cười, hai má đỏ như trái cà chua, tay cô chủ động ôm cổ anh chặt hơn. Anh lợi dụng lúc này từ từ ghé sát cánh môi tới gần môi cô, chỉ còn một xíu xiu nữa thôi là anh được tận hưởng hương vị ngọt ngào mà anh thèm khát nhưng đời đâu như là mơ...

E... Hèm... Thăm bệnh nhân nè! Tần Hạo mở cửa phòng, anh ta một tay bế Tần Lãnh Nhi, tay kia đưa lên miệng tằng hắng vài tiếng, nhìn sắc mặt Lâm Tạ Phong bị mình phá đám chuyện tốt mà thích thú.

Giờ nào không đi, đi giờ này chi vậy? Cậu vô trễ vài ba phút không được à? Lâm Tạ Phong sắc mặt đen xì bực bội, ánh mắt giết người nhìn Tần Hạo.

Đau lòng quá! Tớ có lòng tốt tới thăm cậu mà cậu nỡ lòng nào... Tần Hạo giả bộ buồn bã trêu chọc Lâm Tạ Phong.

Tần Hạo đi vào phòng, đi sau là Phi Yến, tiếp theo là Hắc Tiệp cùng giỏ trái cây trên tay, tay còn lại nắm tay Tào Khê đi vào, cuối cùng là một người phụ nữ xinh đẹp chưa từng xuất hiện. Cô chưa gặp cô ta bao giờ nhưng nhìn cô ta rất quen hình như đã thấy ở đâu rồi. Cô nhìn cô ta mỉm cười, cô ta cũng lịch sự đáp lại.

Lâm Tạ Phong, đã khỏe hơn chưa? Không ngờ lâu rồi chưa gặp lại gặp anh trong bệnh viện! Cô ta đi lại gần giường anh hỏi thăm.

Tôi đã khoẻ rồi. Cô về nước hai tháng rồi mà có thèm gặp lại người bạn này đâu.

Ây da... Không phải do tôi bận trăm công nghìn việc sao? Anh biết tôi vừa mới nhận chức tổng giám đốc mà!

Cô ta cảm giác được có ánh nhìn chằm chằm vào mình, liền quay sang nhìn cô cười thân thiện:

Em là vợ của Lâm Tạ Phong hả? Em đẹp quá!

Dạ em cảm ơn... Chị là...

Chào em, chị là bạn của Lâm Tạ Phong, Lý Lệ Nhã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.