Tài xế chở Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh tới khu trung tâm thương mại, bọn họ sánh vai nhau đi vào bên trong, đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt ngó nhìn.
Lâm Tạ Phong nắm tay cô, anh vừa ngó nhìn bên trong mỗi cửa hàng vừa nói:
“Tư Linh, em tính mua quà gì cho Ly Ly?”
“Em không biết, em định tặng cho Ly Ly một sợi dây chuyền pha lê.”
“Anh biết phía trước có một cửa hàng trang sức, chúng ta tới đó đi.”
Anh đưa cô vào một chi nhánh thương hiệu trang sức đang rất nổi tiếng, để cô lựa chọn, sau hơn mười lăm phút cuối cùng cô cũng quyết định lấy sợi dây chuyền pha lê trắng có một chút ánh xanh, theo như nhân viên giới thiệu thì sợi dây chuyền này có tên là “Trái tim thuần khiết”, sản phẩm mới ra mắt gần đây có giá trị hơn 1 triệu USD.
“Tôi lấy cái này, chị tính cho tôi đi.” Thẩm Tư Linh lấy trong ví ra một tấm thẻ vàng, nhưng nhân viên lại lắc đầu, cô ấy không nhận lấy cái thẻ, nói với cô:
“Dạ đã có người thanh toán giùm chị rồi ạ.”
“Thanh toán rồi? Cho tôi biết là ai được không?” Cô nhíu mày khó hiểu, đoán đi đoán lại vẫn không ra là ai chỉ có duy nhất một người cô nghi ngờ nhưng không chắc liền hỏi lại nhân viên.
“Dạ là người đàn ông đằng kia thanh toán cho chị rồi ạ.” Nhân viên nhiệt tình trả lời cô, cánh tay cô ấy hướng về phía người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tường.
Thẩm Tư Linh quay lại nhìn người đàn ông đang đứng lướt điện thoại, cô nhìn Lâm Tạ Phong mấy giây, cũng không ngạc nhiên lắm bởi vì lúc nãy cô đã đoán ra anh rồi nhưng cô không biết là anh thanh toán khi nào thôi.
“Đây là món quà mà cửa hàng chúng tôi xin tặng cho cô.” Nhân viên lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, trong đó là chiếc nhẫn vàng có đính một viên kim cương sáng bóng.
“Nhân dịp gì mà tôi được tặng quà.” Cô thắc mắc hỏi lại.
“Dạ đây là món quà chúng tôi xin tặng cho các cặp đôi ạ.”
“Vậy phải có hai chiếc chứ? Sao đây chỉ có một chiếc thôi vậy chị?”
“Dạ chiếc kia, bạn trai chị đã đeo rồi ạ.”
Thẩm Tư Linh vừa nghe xong, liền quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào từng ngón tay của Lâm Tạ Phong, chiếc nhẫn vàng trơn bóng chói lóa ngay ngón áp út bên tay trái.
Không biết anh đeo khi nào mà nhanh tay thế?
Có âm mưu!
Thẩm Tư Linh nở một nụ cười gian manh, ánh mắt thấp thoáng tia nguy hiểm nhìn anh nhưng Lâm Tạ Phong chỉ mải mê lướt điện thoại mà không hay biết.
“Cảm ơn cô.” Thẩm Tư Linh nhận lấy túi đồ và chiếc nhẫn từ tay nhân viên, cô đeo luôn vào ngón áp út bên tay phải, đi về phía anh.
Cô lại chỗ anh đứng gần mấy phút mà anh vẫn không phát hiện ra, hình như anh đang chăm chú xem hình gì đó trên điện thoại. Thẩm Tư Linh tò mò lén nhìn, cô nhận ra đây là cô, nhìn bộ trang phục chắc là mới chụp đây, không biết anh đã chụp lén cô khi nào? Lâm Tạ Phong cứ vừa ngắm vừa cười đến khi cô vỗ vào vai anh một cái anh mới phản ứng.
“Anh xem gì mà chăm chú thế?”
“Không có gì, em xong rồi à?”
“Ừ mà này anh thanh toán khi nào thế? Sao em không biết?”
“Trong lúc em đang mải lựa thì anh thanh toán.” Lâm Tạ Phong cười cười, một tay anh khoác eo cô, tay kia giơ lên gãi đầu.
“Anh nhanh tay quá, em không biết luôn đấy.” Thẩm Tư Linh liếc nhìn Lâm Tạ Phong một cái.
Lâm Tạ Phong ôn nhu nhìn cô bộ dạng trông rất đáng yêu, anh đưa tay nắm tay phải cô, ngón tay tiện thể sờ xem ngón áp út.
Cô không biết là cặp nhẫn này là anh đặt làm riêng, sẽ không có đôi thứ hai, tuy nhìn bên ngoài có vẻ đơn giản như những đôi khác nhưng nếu nhìn kĩ bên trong sẽ thấy tên anh được khắc chìm trên nhẫn cô, và ngược lại, phải để nhẫn dưới ánh nắng mới thấy rõ.
Lâm Tạ Phong sợ cô sẽ không chịu nhận món quà này của anh nên đã nghĩ ra kế sách này.
“Được rồi, anh thanh toán rồi, chúng ta đi tiếp đi.”
Lâm Tạ Phong kéo cô đi qua những cửa hàng khác, đưa cô đi dạo hơn một tiếng đồng hồ mới về, đến Lâm Gia cũng đã gần sáu giờ rồi.