Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 128: Chương 128




Màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt bao trùm, trên con đường lạnh lẽo không một bóng người, chỉ có tiếng gió lạnh ùa về. Yến Nhi chỉ mặc đại trên thân chiếc váy mỏng manh, lang thang đi dạo, tham lam hít thở không khí bên ngoài.

Đã một thời gian rồi Yến Nhi không ra ngoài, ả chỉ có thể ẩn nấp ở nhà Lưu Nhược Lam để trốn Lâm Tạ Phong. Mỗi ngày từ sáng đến tối, ả ru rú trong không gian 25m2, không được đi đâu khiến ả như sắp phát điên, không chịu nổi nữa, tối nay nhân lúc Lưu Nhược Lam đi làm, Yến Nhi mạo hiểm ra ngoài. Ả đi vào một con hẻm tối, đây lại là phía sau Win club, nơi đây ít người nên ả không sợ bị bắt gặp huống hồ Lâm Tạ Phong không bao giờ đặt chân qua đây. Ả ngồi trên một tấm ván gỗ mục nát, lấy trong túi ra một điếu thuốc châm hút, hít vào một hơi thật sâu Yến Nhi mang bao tâm tư theo làn khói mờ đục hòa tan vào không trung.

Ngang qua đầu hẻm là ba bốn tên thanh niên, xăm trổ khắp người. Một tên trong đó, đầu tóc nhuộm đỏ, hắn ta ngoái nhìn vào trong hẻm, vừa nhìn thấy Yến Nhi hắn ta đã biểu lộ vẻ mặt biến thái, giọng nói ớn lạnh:

“Cô em, sao ngồi đây một mình vậy?”

Những tên còn lại tò mò nhìn theo hắn, gương mặt ghê tởm nở nụ cười đểu, bắt đầu buông lời trêu ghẹo:

“Ở đây tối tăm thế này, không an toàn đâu... Đi theo tụi này bảo vệ cho em.”

Yến Nhi liếc nhìn bọn chúng từ trên xuống dưới, cười khẩy khinh bỉ, ả không thèm để ý, tiếp tục hút thuốc.

“Này sao không trả lời, em bị câm à!?” Một tên khác trọc đầu, tướng tá to con hơn, hình như là đại ca, hắn ta đi lại gần quỳ một chân, tay nắm chặt cằm Yến Nhi nâng lên nhìn đối diện với hắn.

“...”

“Khuôn mặt này thiếu sắc quá, nhưng nhìn cũng được, tướng tá ngon lắm.” Hắn ta thè cái lưỡi gớm ghiếc liếm quanh viền môi, ánh mắt đê tiện nhìn xuống cơ thể ả.

Yến Nhi tức giận hất bàn tay dơ bẩn của hắn ra:

“Tránh xa tao ra, đừng để tao điên!”

“Ha... Ha... Điên? Tụi này đang điên lên vì em này.” Một tên khác lại giở giọng biến thái rồi cười phá lên, những tên còn lại nhìn nhau hùa theo.

“Biến đi, một lũ kinh tởm. Tao không rảnh mà đùa với mấy người!” Yến Nhi quăng điếu thuốc còn hút dang dở, ả đứng phắt dậy định bỏ đi.

Bọn chúng đâu dễ dàng để ả đi, tên trọc đầu đứng ngáng trước mặt Yến Nhi:

“Đêm khuya đi một mình lại ở những chỗ như thế này, em làm gái hả? Em không sạch hơn tụi này đâu.”

“Tao làm gái thì sao? Khách của tao là đại gia lắm tiền, còn tụi bây... Chỉ là một đám chó ghẻ bên lề đường thôi!” Yến Nhi khoanh tay, nghênh mặt khiêu khích thành công khiến cho bọn chúng tức tím người, tên đầu trọc vung tay tát mạnh một bạt tai vào mặt ả, Yến Nhi không kịp phản ứng cả người ngã nhào ra đất.

“Mẹ kiếp, con này! Mày nói ai chó ghẻ hả?”

“Ha... Ha... Tao nói bọn bây đó! Bộ điếc hả?” Yến Nhi cười điên dại, ả trừng mắt nhìn những tên xăm trổ.

“Mày ngon nhỉ? Để tụi tao coi mày còn vênh mặt nữa không?” Khuôn mặt bọn chúng gian manh, từ từ tiến về phía ả.

Yến Nhi xanh mặt sợ hãi, ả đứng dậy lùi về phía sau, cánh môi run run:

“Mấy người làm gì? Mau tránh xa tao ra... Tao giết đó!” Yến Nhi tháo một chiếc giày cao gót, ả cầm chắc hai tay hướng gót nhọn về phía bọn chúng.

“Mày dám sao? Tưởng hù được tụi này à?” Tên đầu trọc không hề hoảng sợ, vẫn lì lợm tiến về phía Yến Nhi.

“Á! Tránh ra!” Ả la lên một tiếng, vung gót giày cắm thẳng vào cổ của tên đầu trọc, máu bắn tung tóe dính vào người Yến Nhi.

“Anh hai! Con chó, mày dám giết anh hai tao!” Những tên còn lại đỡ lấy cơ thể to lớn của tên đầu trọc, không ngừng gọi tên: “Anh hai!”, còn quay qua đe dọa Yến Nhi. Ả hoảng sợ liền bỏ chạy, hai tay không ngừng lau đi vết máu tanh dính trên mặt.

Ả lỡ tay... Chỉ là lỡ tay giết...giết người!

Ả không cố ý, là bọn chúng tự sáp tới... Ả không có giết người!

Tâm trí Yến Nhi hoảng loạn, ả cứ ngoái đầu ra sau không nhìn phía trước, cả người đâm sầm vào cặp nam nữ vừa ra khỏi Win club không lâu. Người nữ vội ngồi xuống định đỡ Yến Nhi đứng dậy.

“Yến Nhi!”

“Lưu Nhược Lam, làm ơn cứu tôi với.” Yến Nhi thều thào vào tai Lưu Nhược Lam.

“Yến Nhi, sao người cô dính máu!? Có chuyện gì?” Lưu Nhược Lam vội cởi áo khoác lông trùm lên người ả.

“Chút nữa tôi giải thích, mau đưa tôi về.”

“Được rồi, đừng sợ.”

Lưu Nhược Lam trấn an Yến Nhi, cô ta trưng ra nụ cười ma mị quay sang người đàn ông bên cạnh, nói giọng nũng nịu:

“Anh Định, em hôm nay không đi với anh được rồi, bạn em bị bệnh em phải đưa bạn về. Xin lỗi anh nha, hôm khác em bù được không?”

“Nhược Lam không đi với anh được anh buồn lắm đó nhưng em lo cho bạn vậy thì thôi để bữa khác cũng được.” Người đàn ông đó tiến lại hôn vào môi Lưu Nhược Lam, thì thầm vào tai cô ta thêm một câu: “Nhớ đền bù cho anh đó.”

“Em nhớ mà.” Cô ta mỉm cười.

Đợi anh ta đi, Lưu Nhược Lam đỡ Yến Nhi, cô ta gọi một chiếc taxi đi về chung cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.