Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 133: Chương 133




Rầm... Rầm... Rầm!

Xoảng... Xoảng...

Ở Lý Gia, khu bếp cách vách ngăn thạch cao, tiếng ồn ào hỗn loạn, chén dĩa muỗng nĩa để khắp mọi nơi, dưới sàn còn có vài mảnh sứ bị vỡ cùng một ít nguyên liệu bị rơi vương vãi. Bên kia vách ngăn là phòng khách, Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh ngồi xem ti vi, nhưng tâm cứ hướng về Lý Lệ Nhã.

“Phong, chị Nhã có làm được không vậy?” Cô kéo tay áo Lâm Tạ Phong.

Anh lắc đầu thở dài, mùi khét cháy bay nồng khiến Lâm Tạ Phong sặc sụa, khó chịu đưa tay che mũi:

“Em coi tình hình này có khả thi không?”

“Không!” Thẩm Tư Linh tuôn ra một chữ thẳng tuột.

“Không biết lát nữa cô ấy làm ra món gì? Em nên chuẩn bị tinh thần đi!”

Thẩm Tư Linh bắt đầu lo lắng, cô ngoái nhìn vào bếp:

“Không nghiêm trọng vậy chứ? Có giúp việc chắc không sao đâu!”

“Mong vậy!”

Lâm Tạ Phong rời ghế sofa, anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, một bước đi thẳng về phía hồ bơi bên hông biệt thự. Thẩm Tư Linh nhìn theo anh, cô thấy anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó mà vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, giọng nói không to nhưng sắc đủ khiến người bên kia đầu dây lạnh sống lưng.

Hắc Tiệp, Tần Hạo vừa tới, phía sau là Lợi Tư Vũ và Rania. Bọn họ vào cửa, theo tiếng ồn, phản xạ nhìn vào gian bếp, Lý Lệ Nhã lục đục, khuôn mặt cô ấy lấm lem. Lợi Tư Vũ chỉ cười thoáng qua, anh ấy vội vã ôm Rania ngồi xuống ghế sofa.

Tần Hạo thì khác, anh ta thấy thế có cớ trêu chọc Lý Lệ Nhã, cố nói to cho bên trong kia nghe thấy:

“Cô ấy làm vỡ bao nhiêu cái dĩa rồi?”

Lý Lệ Nhã vểnh tai nghe, cô ta tức xì khói hét toáng:

“Này tôi chỉ lỡ tay làm vỡ có một cái chén thôi!”

“Biết ngay mà!” Hắc Tiệp mỉm cười, khoanh tay trước ngực, anh ta ngồi trên thành ghế sofa gần chỗ Thẩm Tư Linh.

“Phi Yến không đến hả anh?” Thẩm Tư Linh nhìn Tần Hạo.

“Hôm nay Phi Yến mệt, tối qua cô ấy khó ngủ nên ở nhà nghỉ ngơi rồi.” Anh ta mặt xịu xuống, tay áp lên trán, cất giọng nói uể oải. Thẩm Tư Linh nhìn cũng hiểu ra hôm qua Phi Yến khó ngủ hành Tần Hạo cũng mất ngủ theo.

Lâm Tạ Phong đến gần, anh lại vỗ vai hai người bạn như một kiểu chào hỏi rồi đặt mông ngồi sát bên cạnh Thẩm Tư Linh, dùng cơ thể chắn ở giữa, tay phải ôm chặt cô, cánh tay kia đẩy đẩy Hắc Tiệp.

“Phong! Anh bị gì vậy?” Thẩm Tư Linh nhìn xuống bàn tay anh đang xoa xoa ngay eo cô.

Lâm Tạ Phong nhìn cô đầy nhu tình: “Không có gì.”

Hắc Tiệp nhìn anh khó hiểu, khóe môi giật lên hai cái:

“Tạ Phong! Cậu bị cái gì vậy? Chỗ rộng kia sao không ngồi, chen giữa tớ với Tư Linh chi chật chội?”

“Cậu ngồi xa ra, đừng có gần cô ấy quá!” Anh nói giọng chua chát, lập tức thay đổi nét mặt liếc Hắc Tiệp.

Từ ánh mắt sắc lẹm, Hắc Tiệp có thể thấy ngọn lửa bùng cháy trong anh, Lâm Tạ Phong thể hiện rõ nguyên một bình giấm trên mặt. Hắc Tiệp bật cười, anh ta vỗ vào vai anh một cái khá đau, nói nhỏ:

“Ghen nữa! Tư Linh không phải mẫu người của tôi!”

Lâm Tạ Phong nhếch cười đáng sợ, anh cũng dùng giọng nói nhỏ không kém:

“Tốt! Vậy né xa xa ra!”

Thẩm Tư Linh bó tay với anh, cô không thèm chấp nhặt, nhìn sang hướng khác.

Rania hôm nay hơi lạ, cô ấy im lặng nãy giờ, sắc mặt có vẻ xanh xao, nhăn nhó mặt đau đớn. Lợi Tư Vũ ở bên cạnh, anh ta một chập quạt rồi một chập lau mặt cho Rania. Thẩm Tư Linh khều nhẹ vào tay anh ta, hỏi thăm:

“Hình như chị ấy không khỏe đó?”

“Rania gần đây không khỏe, cô ấy thấy cơ thể nóng bức, thỉnh thoảng ngực đau tức.”

“Chị đi khám chưa?”

“Cô ấy không chịu đi khám, chiều nay anh đưa cô ấy đi bệnh viện.” Rania dựa đầu vào vai Lợi Tư Vũ, tay xoa xoa ngực, hơi thở nóng rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.