“Con trai bé bỏng sao nay rảnh rỗi gọi mẹ vậy?” Người phụ nữ có khí chất uy quyền, bà ta đứng hút thuốc ở ngoài ban công, đôi mắt sâu hun hút nhìn ngắm cây cối ở công viên đối diện.
Hắc Tiệp ở đầu dây bên kia cau mày cáu gắt, tay mở tủ rượu quý giá, lấy chai rượu anh ta yêu thích nhất rót một ly, giọng nói trầm thấp thể hiện rõ sự khó chịu:
“Đừng gọi con với cái tên đó! Con không thích!”
“Sao vậy? Mẹ thấy đáng yêu mà... Con trai bé bỏng!” Hắc phu nhân không những không sợ mà còn thêm nhây, bà nhấn mạnh câu cuối.
“Mẹ nói thêm một lần đừng mong con gọi nữa!” Hắc Tiệp buông lời đe dọa.
Dường như lời đe dọa này quá quen thuộc nên bà ta không tức giận mà lại giả bộ hờn dỗi với Hắc Tiệp:
“Không nói! Cái thằng này lại đe dọa, hai năm gọi cho ba mẹ chưa quá một lần. Ba mẹ ở Mỹ rất nhớ con đó, con mà không gọi là mẹ giận luôn.”
Hắc Tiệp ở trong phòng, anh ta ngồi ở ghế từ từ thưởng thức rượu ngon trước mắt:
“Thôi được rồi, đừng giỡn nữa. Con vào vấn đề chính.”
“Có chuyện gì?”
“Hai tuần nữa con đính hôn, ba mẹ tranh thủ về sớm. Con muốn đưa Tào Khê về ra mắt.”
“Hả! Cái gì?” Hắc phu nhân nghe như sét đánh ngang tai, bà ta kinh ngạc hét lớn vào điện thoại.
Hắc Tiệp như muốn thủng màng nhĩ, tay kéo điện thoại ra càng xa tai càng tốt. Khi giọng nói lớn trong điện thoại đã ngừng lại, anh ta mới nói tiếp:
“Làm gì la lớn dữ vậy? Mẹ không sao nhưng con thì muốn điếc!”
“Mẹ vui quá đó con trai! Ba mươi lăm năm rồi, cuối cùng cũng có người lấy con. Mẹ mừng muốn rớt nước mắt.”
Hắc Tiệp giật giật khóe môi:
“Mẹ nói vậy là sao?”
Hắc phu nhân ở bên kia đầu dây biết mình lỡ lời, bà vội đánh trống lảng sang chuyện khác:
“À nãy con nói con bé tên gì?”
“Tào Khê!”
“Tào Khê! Tên rất hay, chắc con bé đẹp người lắm ha?”
Trong đầu Hắc Tiệp toàn là hình ảnh của Tào Khê, anh ta vừa nói vừa cười nham nhở:
“Hừm... Cô ấy là người con gái đẹp nhất con từng gặp. Nhất định mẹ sẽ thích.”
“Mẹ thật muốn gặp mặt con bé.”
“Vậy ba mẹ lo thu xếp công việc, một tuần nữa con đặt vé máy bay.”
“Tạm biết con trai, về ba mẹ sẽ mua quà cho hai con... Con trai bé bỏng.” Hắc phu nhân nói xong câu cuối cùng chọc Hắc Tiệp, bà ta cười sảng khoái liền cúp máy.
“Mẹ...” Hắc Tiệp chưa kịp trả lời, thì trong điện thoại đã truyền tới tiếng bíp. Anh ta cầm lấy ly rượu uống sạch không để lại một giọt.
...
Tào Khê vừa kết thúc môn học cuối cùng, hôm nay cô ấy học cả ngày. Đồng hồ đã điểm hơn sáu giờ, Tào Khê cất lại sách vở, vừa hay Hắc Tiệp gọi đến. Cô ấy một tay cầm điện thoại, một tay kéo khoá cặp.
“Em vừa học xong. Anh gọi em gì vậy?”
“Anh đứng trước cổng nè, em mau ra đi.”
Tào Khê nghe xong, ngoái đầu ra cửa sổ liền chạm ánh mắt anh ta. Hắc Tiệp đứng bỏ tay vào túi quần, anh ta nhìn thẳng vào lớp Tào Khê, vừa thấy cô liền rút tay vẫy chào.
“Em thấy anh rồi.”
Tào Khê cúp máy, cô ấy xách cặp chạy ra cổng trường.
“Nay đi đâu vậy?”
“Em muốn đi đâu?”
“Em chưa ăn tối, đi ăn đi. Anh biết quán nào ngon chở em đi.”
“Lên xe trước đi.” Hắc Tiệp nhéo má Tào Khê một cái cưng chiều, anh ta mở sẵn cửa xe.
Trong lúc chạy xe, Hắc Tiệp nói thêm vài điều với Tào Khê:
“Một tuần nữa, ba mẹ anh từ Mỹ về. Lúc đó anh đưa em về ra mắt ba mẹ.”
“Em sợ... Ba mẹ anh có khó quá không?”
“Thật ra ba mẹ nhìn ngoài có vẻ nghiêm khắc nhưng lại khá vui tính. Em đừng lo quá, bữa nào em nghỉ anh chở em đi chuẩn bị một chút.”
Tào Khê hơi ngượng nghịu, đưa mắt nhìn khắp cơ thể kiểm tra:
“Chuẩn bị gì? Em giờ không ổn sao?”
“Không phải không ổn, ra mắt gia đình, em cần phải chuẩn bị một chút mới để lại ấn tượng tốt với ba mẹ.”
“Thứ bảy đi, gần cuối tuần em được nghỉ.”